Quân thần tương đắc - Chương 3

"Gió bên ngoài rất lạnh, con giấu kỹ tay vào."

Quân thần tương đắc – Hàn Dạ Phiêu Linh

Huynh đệ họ Thẩm

Thẩm Lan Thanh mượn uy của cha để vừa dụ vừa ép, Thẩm Duệ đẩy đẩy đưa đưa, chẳng mấy chốc sau hai thúc cháu đã đạt được một thỏa thuận.

Thẩm Duệ nằm sấp trên giường hai ngày liền dưỡng mông cho lành lại, tới ngày thứ ba thì úp hết nổi nữa, bèn khập khiễng đi tìm Thẩm Thước. Chẳng biết Thẩm Duệ đã làm hay nói năng chi đó mà từ chỗ Thẩm Thước trở về, thấy y còn tập tễnh hơn cả lúc nãy.

Lúc trên bàn cơm, tổ phụ không nổi giận mà phụ thân cũng không tỏ vẻ gì khác biệt, còn nhị thúc thì cố nén đau, ngồi yên một chỗ sắm vai bạn trẻ u sầu tự kỷ một cách rất chi lạ lùng.

Thẩm Lan Thanh lặng lẽ đưa mắt nghiên cứu chỗ cái mông của Thẩm Duệ, cũng nghiền ngẫm ra được một mớ lý do.

Đến khi đèn đóm tắt hết, mọi người đi nghỉ, Thẩm Lan Thanh mới nghe một mùi hương quen thuộc thoang thoảng tỏa đến, thế là cong khóe miệng nhẹ nhàng hỏi: "Nhị thúc, thúc bị thương ạ?"

"Đồ vô lương tâm. Nhị thúc đây đều là bị đau vì cậu đấy!" Thẩm Duệ vừa đưa tay quờ quạng bôi thuốc lên mông mình, vừa mở miệng cáu gắt: "Mà nói nào ngay, cậu Lan à, cậu cũng thông minh nên mới chọn bỏ đi cùng với nhị thúc đấy, bạo lực cỡ như phụ thân của cậu thì người bình thường làm sao mà chịu nổi."

"Hừ!"

"Úi cha!" Bất thình lình có tiếng hừ lạnh của Thẩm Thước vang lên ngoài rèm cửa, Thẩm Duệ hít mạnh một hơi.

Nhờ ánh sáng tỏa đến khi phụ thân Thẩm Thước bước vào trong mà Thẩm Lan Thanh nhanh chóng liếc nhìn được mông của Thẩm Duệ một cái, phát hiện ở bên trên không chỉ có một dấu giày rõ to, mà còn có hai vết bầm ứ máu, trong đó có một vết là đang được phết thuốc từ một  chiếc que bạc...

Thẩm Lan Thanh tự nhủ lòng một tiếng Chà, tội nghiệp nhỉ mà không mấy thật lòng thương xót cho lắm.

"Phụ thân."

"Đại ca, huynh tới đây làm chi?" Thẩm Duệ mở miệng, vội vàng kéo chăn đắp lại.

Chỉ lườm một cái bén ngót đã khiến cho Thẩm Duệ phải dừng lại, Thẩm Thước đặt ngọn đèn xuống, thổi bấc đèn cho sáng hơn chút nữa rồi cúi xuống lật chăn Thẩm Duệ ra. Lúc này ông mới nói nhỏ một tiếng: "Lớn già đầu thế này rồi mà còn trẻ con như vậy? Sao không để cháu Lan bôi thuốc cho đệ?"

"Đại ca ----" Thẩm Duệ vùi mặt vào hai lòng bàn tay, còn níu chặt lấy áo choàng của Thẩm Thước, "Huynh ra chân cũng đâu có nhẹ đâu, đệ chưa tới nỗi không biết xấu hổ là gì mà."

"Hừ!" Thẩm Thước cười trêu, "Chẳng được cái tích sự gì!"

"Đại ca!"

"Đừng nhúc nhích." Thẩm Thước vỗ gáy Thẩm Duệ nằm xuống, thành thạo dùng rượu rửa vết thương cho Thẩm Duệ, bôi thuốc lên xong xuôi rồi đắp một lớp khăn sạch lên trên, kéo tiết khố ngay ngắn lại cho y rồi mới đắp chăn lại, sau đó còn kéo chăn thẳng thớm cho Thẩm Duệ.

Toàn bộ những động tác ấy thành thạo đến lạ, dường như đã làm qua không biết bao nhiêu lần rồi vậy, khiến Thẩm Lan Thanh rất chi tò mò.

Cậu hoàn toàn không hay biết, người cha trong những gì cậu nhớ - người luôn luôn cư xử tao nhã với người khác mà lúc nào cũng nghiêm khắc với cậu – lại có một gương mặt khác , vẫn nghiêm nghị, vẫn rắn rỏi, ấy thế mà không giấu đi được sự ân cần.

Trong lòng Thẩm Lan Thanh dường như có một tí tẹo ghen tị, nhưng đồng thời càng hãnh diện nhiều hơn.

A, thì ra trước mặt phụ thân, mình còn chưa phải phải là đứa hư hỏng nhất.

Trông phụ thân ân cần như vậy thích quá đi mất, cha cũng không thể chịu nổi cảnh nhị thúc ... ừ,... nhị thúc tội nghiệp như vậy.

Thẩm Lan Thanh chăm chú nhìn Thẩm Thước, mắt cậu hấp háy.

Thẩm Thước lặng im một lúc, đột nhiên ông đưa tay xoa đỉnh đầu Thẩm Lan Thanh, mở vạt áo choàng lông điêu ra: "Lại đây."

"Dạ?" Thẩm Lan Thanh nhất thời không hiểu rõ Thẩm Thước muốn nói gì, "Phụ thân?"

Từ lúc còn bé tí, Thẩm Lan Thanh đã lớn lên bên cạnh Thẩm Thượng Khôn, bình thường cậu vẫn rất nể sợ vị phụ thân không mấy gần gũi này. Mỗi lần trông thấy Thẩm Thước, hai cha con một lớn một bé cứ quy củ in hệt nhau. Cho nên lúc này cậu tự dưng không tin được.

Thẩm Thước bèn mỉm một nụ cười có thể nói là ấm áp: "Lại đây nào."

Thẩm Lan Thanh xác nhận rằng mình không nghe lầm mới ngồi dậy khỏi ổ chăn, rồi đến chui vào trong lòng Thẩm Thước. Ông đưa một tay đỡ mông cậu nhỏ, tay kia kéo áo lại cho kín rồi trầm thấp dặn dò: "Gió bên ngoài rất lạnh, con giấu kỹ tay vào."

"Dạ." Thẩm Lan Thanh vùi mặt vào bên cổ Thẩm Thước, hai tay vòng qua ôm lấy vai Thẩm Thước ma mũi cay cay.

Người đời cứ chú ý, rằng ông được ôm cháu chứ cha không thể ôm con. Nhất là gia đình thư thương dòng dõi như Thẩm gia thì còn nặng quy củ đến nhường nào.

Được Thẩm Thước bế trong lòng, nên tuy đoạn đường từ Huệ Phong đường về Tu Trúc viện không mấy xa xôi, tuy rằng im lặng vẫn còn đây, nhưng Thẩm Lan Thanh an lòng kỳ lạ. Những mỏi mệt nặng trĩu trong lòng cậu mang theo từ kiếp trước trong thoáng chốc bỗng nhẹ bẫng đi.

Dù người cha bế cậu hiện giờ tuổi sắp sửa ba mươi ba, dù dáng người cha hơi gầy yếu, nhưng cha vẫn là cha đấy thôi, cha như núi như non, chỉ cần ngửi thấy hương trầm thân quen ấy, cậu an ổn nghĩ.

Thẩm Lan Thanh được Thẩm Thước bế về đến chính phòng trong Tu Trúc viện.

Từ lúc mới chào đời đến nay, hoặc bảo là từ khi nhớ lại kiếp trước, đây là lần đầu tiên Thẩm Lan Thanh ngủ cùng cha mẹ, còn được đặt nằm ở giữa hai người... Việc này đối với linh hồn ba mươi mốt tuổi của Thẩm Lan Thanh mà nói là rất bối rối. Cậu chỉ còn cách cố gắng nhích gần vào người Thẩm Thước, một hồi sau chẳng biết thế nào mà đã chui hẳn vào trong chăn của cha.

Đêm nay, Thẩm Thước phá lệ khoan dung đối với Thẩm Lan Thanh, còn Thẩm Lan Thanh cuộn tròn người trong lòng Thẩm Thước, cả đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau, Thẩm Lan Thanh còn gối đầu lên tay Thẩm Thước, cầm lấy mảnh ngọc mà Thẩm Thước đeo trên cổ, tròn mắt hỏi: "Phụ thân, nhị thúc cho con một mảnh ngọc nhìn giống y thế này."

"Ừ, cứ giữ bên người đi." Thẩm Thước ra vẻ đã biết từ lâu, ông vỗ vỗ sau lưng Thẩm Lan Thanh. Thẩm Nhạc Thị đến hầu hạ Thẩm Thước thay áo.

Trang phục lên triều màu tím, một tấc rưỡi viền áo có thêu hoa văn cá chép ánh vàng, còn có thẻ bài bằng ngà voi.

Công phục của quan viên Nhạc quốc, từ tứ phẩm trở lên mới dùng kiểu áo tím có hoa văn chép vàng, còn từ lục phẩm trở đi dùng áo đỏ hoa văn chép bạc, từ cửu phẩm trở xuống là màu áo xanh lục.

Theo những gì cậu nhớ, phải đến sang năm phụ thân mới từ viện Hàn lâm chuyển về Lục bộ. Bây giờ Thẩm Lan Thanh thấy phụ thân đã đổi sang công phục màu tím thì bất ngờ: "Phụ thân, người thăng quan ạ?"

"Kiêm thêm một ít công việc của Chiêm sự phủ thôi."[i]Thẩm Thước thấy Thẩm Lan Thanh cuộn tròn người trong chăn mở tròn mắt ra kinh ngạc, bèn không nhịn được mỉm cười, rồi nhanh chóng nhớ lại chức trách làm một người cha nghiêm khắc nên giở thẻ bài lên quở trách: "Dậy rồi thì đứng lên, ở nhà phải phụng dưỡng tổ phụ với mẫu thân của con đấy."

"Dạ." Thẩm Lan Thanh kéo chăn, âm thầm mỉm cười, mãi một lúc sau mới phát hiện rằng thì ra phụ thân nghiêm khắc trong trí nhớ của cậu chỉ là giả vờ mà thôi.

Cũng tốt, đảm nhiệm Chiên sự phủ là phụ tá thái tử, thời gian sắp tới có thể hiểu đấng quân chủ nhiều hơn, sau này có thể phạm ít sai lầm hơn kiếp trước.

Chiều tối ngày hôm sau nữa, Thẩm Duệ với cái mông đã lành lặn hơn một xíu đã có thể đi đi lại lại mấy vòng trước mặt Thẩm Thước, rồi thừa cơ xách Thẩm Lan Thanh kéo vào một góc phòng, "Cậu Lan, đêm nay bọn mình đi luôn nha, cậu có gì cần thu dọn thì dọn nhanh nhanh đi."

"Nhị thúc, thúc có bạc không?" Thẩm Lan Thanh vùng vẫy mấy cái, Thẩm Duệ mới thả cậu xuống tảng đá nơi hòn giả sơn. Y tức khí cốc ngay sau ót Thẩm Lan Thanh, "Yên tâm đi, có đói cũng không đến lượt cậu."

"Đã có bạc thì đâu cần phải thu dọn gì đâu. Nhị thúc với cháu viết một phong thư để lại là xong." Thẩm Lan Thanh ung dung vuốt thẳng thớm lại góc áo đã bị Thẩm Duệ vò nhăn nheo. Cậu ngước lên thấy khuôn mặt xấu hổ của Thẩm Duệ thì nhướn mày: "Hay là nhị thúc muốn cháu viết một mình?"

"..." Thẩm Duệ im im, quay đầu đi rõ ràng là tỏ ý như đúng rồi.

"Một mình cháu viết thì sao tổ phụ và phụ thân tin được?"

"..."

"Nếu tổ phụ với phụ thân nghĩ rằng cháu bị kẻ xấu bắt cóc đi mất tiêu thì sẽ hoảng loạn, có hại sức khỏe, lúc đó thúc cháu hai người chúng ta chẳng phải là đại bất hiếu?"

"Yên tâm đi, không có đâu."

"Sao mà biết được?" Thẩm Lan Thanh híp mắt, hoài nghi nhìn Thẩm Duệ, "Khó làm phải không, thân là con cháu họ Thẩm mà nhị thúc lại không biết chữ?"

"Thúi lắm, viết thì viết, nhóc con nhà ngươi phiền phức quá!" Thẩm Duệ bỏ Thẩm Lan Thanh ở lại, thi triển khinh công bay thẳng về phòng.

Thẩm Duệ tuyệt đối là người-ngoài-nhà-họ-Thẩm rồi.

Thẩm Lan Thanh cong khóe miệng lên, thong thả dạo bước trở về trước phòng, hé mở cửa sổ ra nhìn vào một chút xíu thì thấy Thẩm Duệ đang cắn cán bút, trán nhăn dữ dội, cậu không khỏi bật cười.

Để chừa lại chút mặt mũi cho vị nhị thúc này, Thẩm Lan Thanh tìm một nơi khác để viết thư.

Với một người từng thi đỗ Tam Nguyên ở tuổi mười ba, trở thành tài tử nức tiếng khắp kinh thành, nên viết một bức thư là việc hết sức dễ dàng.

Trải giấy ra, mài mực tươm tất, chữ viết nương theo trí nhớ mà non nớt viết ra.

Dần dần, một bức thư cứ thế mà thành hình thành dáng.

Trước hết là xin lỗi, sau đó thì kể nguyên do, cuối cùng là trang nghiêm bảo chứng sẽ không bỏ dở chuyện học hành. Nhiều nhất là mười năm, dù có học thành tài hay không, nhất định đến lúc đó sẽ trở về.

Thổi mực cho khô đi, dán thư cẩn thẩn rồi cất vào lòng, Thẩm Lan Thanh trở về phòng thu dọn những món tiền vàng, tiền bạc mà cậu được lì xì nhiều năm qua. Nói thật, Thẩm Duệ có bạc thì có, nhưng cậu cũng không hoàn toàn tin được vị nhị thúc kỳ lạ này, không mang theo một ít tiền bạc trong người là không xong.

Đêm về khuya, bốn bề yên ắng.

Một bóng đen bay vút ra từ cửa sổ phía tây Huệ Phong đường, trên lưng người lớn thì cõng người nhỏ, trên lưng người nhỏ lại mang theo một cái túi con, thập thà thập thò tìm đường mà đi, lặng lẽ ra tới một cửa bên hông vườn nhà phủ quốc công thì bất ngờ dừng phắt lại.

Dưới ánh trắng, một bóng người hơi gầy gò đứng đó, khoác áo choàng đợi trong một góc, đang im lặng đọc bức thư mà hai kẻ một lớn một nhỏ đang chuẩn bị bỏ trốn kia để lại.


[i] Chiêm sự phủ: một chức quan trông coi việc cung cấp mọi thứ cần thiết cho thái tử

-​

T/n: Chương này, cùng những gì làm được hộm nay, được hoàn thành với album Breakers của Gem Club.​