Lần đầu tiên gặp cậu, suối nguồn ấy tuôn chảy vào lòng ta, dòng chảy ấy vỡ oà tràn đến ta. Mà trái tim ta, vừa nhỏ nhoi vừa phiền muộn, không thể nào dung chứa. Nên nước mắt cứ không ngừng chảy mãi, đưa nỗi đau của Dương thoát thai thành hình dáng, rơi rớt trên đất, trên gấm tơ, vào những chén trà chén rượu, những nghiên mực thơm ta dùng để viết những bài dân ca ta còn nhớ và vẽ những bầu trời ôm lấy sa mạc mà ta đã sắp sửa lãng quên.