Tôi buột miệng gợi lại chuyện ấy với Chín Ngón, rằng cậu có nhớ những bức vẽ của Dương mà tụi mình từng xem không? Bây giờ nhìn lại thì có bức tranh đầy bất trắc. Tôi đã không đoán được những rủi ro giấu trong các nét chì xám, nhưng tôi tin - bằng thứ niềm tin chợt vỡ oà và làm tôi nghẹn thở, rằng Dương đã cố nói với chúng tôi, bằng thứ ngôn ngữ chỉ một mình cô nói trên trái đất bao la này.

Bản viết lại của “Dương”


Embrace

Anh không tan rã, sự hiện diện của anh dịu dàng cắt ngang qua những trục thời gian và không gian. Anh chiếm trọn một vùng trời, anh níu lại dòng chảy. Anh ở điểm giao nhau giữa phương ngang và chiều thẳng đứng. Cứ như vậy, thật vừa vặn bao nhiêu.