Quân thần tương đắc | Chương 1

Quân thần tương đắc - Hàn Dạ Phiêu Linh

Chương 1 | Chết lại hồi sinh

Như | QT

~*~​

Hai mươi bốn tháng tám, năm Định An thứ hai mươi mốt, Thẩm Lan Thanh mất.

Trong ngự thư phòng, Nhạc Dục nghe kiếm vệ hồi bẩm xong, tấu chương thắm sắc chu sa.

Nhạc Dục hốt hoảng mang giày, chạy đến phủ Vệ quốc công, chỉ thấy bóng người áo trắng ấy tựa vào thân cây, đôi mắt phượng nhợt nhạt đã khép, chỉ còn nét môi trời sinh luôn se sẽ mỉm cười như thưở ấy, nom như đang chợp mắt.

Gió thu đưa hương quế hoa phảng phất trên tóc thả gờ vai. Đôi sợi đã lấm tấm màu sương. Gần hai năm không gặp, Thẩm Lan Thanh gầy gò nhường ấy. Tóc mai trên trán càng bạc nhiều thêm.

Hoa quế thơm lừng tỏa khắp vườn, nhưng Nhạc Dục chỉ nghe thấy hương hoa mai thoang thoảng trên người Thẩm Lan Thanh.

Mê man ngắm nhìn gương mặt quen thuộc ấy, cẩn thận nắm chặt lấy bàn tay đã vô số lần cầm qua ấy, những khớp xương khẽ cọ vào lòng bàn tay. Này thì tim có đau đến đâu, ấm áp ngày xưa cũng không tìm về được nữa.

Một hạt lệ rơi xuống lòng bàn tay rồi tan vỡ, hắt lên ánh nắng ngời buổi chiều ngày thu, nức nở trong vắng lặng.

Nước mắt ai có thể rơi vào lòng của ai? Là ai cất tiếng mải miết gọi tên ai?

"Thiếu gia!"

"Thẩm công tử!"

"Thẩm Lan Thanh!"

Thẩm Lan Thanh? Thẩm Lan Thanh

Ừ nhỉ, đang gọi chính cậu đấy mà.

Nghe tiếng gọi ấy, Thẩm Lan Thanh mở mắt ra, bất giác đưa tay lên che bớt đi ánh nắng chói chang soi rọi, nhưng bàn tay chợt ngừng lại giữa chừng.

Một cậu nhóc mặc áo gấm màu xanh lơ, có hoa văn ngũ phúc quanh chữ thọ[1] thêu chìm, nằm trên tảng đá chăm chăm nhìn bàn tay mình mà ra vẻ ngẩn ngẩn ngơ ngơ hiếm thấy.

Một cục thịt nhỏ béo béo lùn lùn mặc áo tía ngạc nhiên nhéo nhéo hai má cậu nhóc mặc áo xanh lơ kia, "Thẩm Lan Thanh, ngươi té xong bị ngốc luôn à?"

"!" Cậu nhóc áo xanh nhạt trừng mắt lên - Nhạc Uyên! Là tên Nhạc Uyên lúc còn nhỏ là cục thịt tròn quay lớn lên thành yêu nghiệt kia!

"Chậc, chậc!"  Lẽ ra một cái là đủ, nhưng cục thịt áo tía nhéo tới nhéo lui hai ba cái cho hả hê rồi mới xoa xoa nắn nắn khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc áo xanh, "Biến thành mọt sách thật rồi á?"

"Ngươi bao nhiêu tuổi vậy?", Thẩm Lan Thanh bị nhéo thì hoàn hồn lại, gạt bàn tay múp míp đầy thịt đang chà đạp khuôn mặt mình ra rồi nhăn mày bật hỏi.

"Hả?" Cục thịt nhỏ áo tía kia trợn trừng, ngón tay mũm mĩm run run chỉ vào Thẩm Lan Thanh, "Thẩm Lan Thanh ngươi dám nói gia trẻ con?"

"..."  Có thánh Khổng làm chứng, cậu tuyệt đối không có ý này. Nhạc Uyên, ngươi còn dám cố ý gây sự nữa sao? Thẩm Lan Thanh ném cho nửa con mắt, trở mình đứng dậy, để cho người hầu ở kế bên phủi bụi đất khỏi áo cậu, "Tiểu vương gia, tại hạ choáng váng ghê quá..."

"Thường Hải, đi gọi thái y!" Thoáng chốc cục thịt nhỏ áo tía biến sắc, bỏ qua trẻ con gì gì các thứ, rống to lên gọi tiểu thái giám bên cạnh mình.

Thẩm Lan Thanh nhướn mày khoan thai hỏi: "Tiểu vương gia chột dạ à?"

"Thúi lắm!" Cục thịt nhỏ áo tía dẫm chân phản đối, nhưng trên khuôn mặt tròn lẳn thì thoáng lộ vẻ xấu hổ.

Thẩm Lan Thanh biết tỏng là cục u to tướng sau ót kia với cục thịt nhỏ nếu không có lợi ích thì còn khuya mới dậy sớm này chắc chắn không thể không liên quan tới nhau. Có điều, xem giao tình thời trước thì cứ tạm tha cho cậu ta đi đã. Tất nhiên, quan trọng nhất là cậu cần phải yên tĩnh nghĩ thông suốt được tình huống không thể tưởng tượng ra này.

"Thôi bỏ qua chuyện thái y đi, vương gia cũng không cần la mắng người nữa, ta bảo Thẩm Phương dẫn ta ra y quán là được mà." Thẩm Lan Thanh cười cười vỗ vai cục thịt bé Nhạc Uyên rồi chào tạm biệt.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên con đường lát đá phiến, Thẩm Phương thấp thỏm nhìn sang phía rèm cửa xe đang khẽ mở ra.

Hôm nay thiếu gia có gì đó là lạ, ra khỏi cửa cung thì bảo không về nhà, bảo cậu muốn đi ngắm đường phố, bảo đi y quán cũng không đi nữa, cuối cùng xe ngựa rảo hết một vòng nội thành, thiếu gia cũng không mở rèm cửa sổ lên nữa. Lúc nãy không phải đã bị té quá mạnh đấy chứ, gã nghe nói có người té xong bị ngốc luôn đấy...

Vậy thì chết rồi! Thiếu gia là con yêu của phu nhân, là cháu cưng nhất của lão công gia nha!

Bên ngoài xe ngựa, tim gan Thẩm Phương đập thùm thụp mà lo lắng thiếu điều muốn chết cho rồi, bên trong xe, Thẩm Lan Thanh lại như lão tăng nhập định, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, lẳng lặng suy nghĩ.

Tất cả mọi điều từ quá khứ còn như khắc ghi trong đầu, rõ ràng đã tận mắt thấy nên không thể nào là giả. Nhưng mà trước mắt hiện giờ... Cậu nhìn khẽ qua dấu bầm tím trên mu bàn tay, lúc nãy nhéo cũng thấy đau nha, đã thật thì làm sao còn là thật nữa?

Thế này là thế nào? Trang Chu mộng điệp? Điệp mộng Trang Chu?

Mới đây cậu vừa thông suốt được mọi suy tư, bỏ qua mọi chấp niệm mà tựa người chợp mắt dưới gốc quế trong vườn, lẽ nào vừa mở mắt ra đã biến trở thành chính mình khi còn bé?

Từ năm Định An hai mươi mốt mà ngủ trở về những năm Thiên Hữu, cảm giác này hư ảo quá đỗi.

Hay là bảo... Ngọc Đế đã mở mắt, ta được trời thương xót nên muốn cho thêm một lần lựa chọn nữa?

Thế cũng tốt, kiếp trước, ba mươi mốt năm sống trên đời thì đã hết hai mươi lăm năm sống vì đế vương bạc bẽo kia, một lòng làm thần tử trong sạch, mà hết lần này đến lần khác hắn cho ta là mầm mống của quyền thần lạm chức...

Trách? Là trách làm sao?

Tổ tiên và thái tổ từng cùng tranh nhau thiên hạ, ngoại tổ phụ từng là một quyền vương đầy đã tâm, đã bị Thánh Tông thẳng tay xét nhà đoạt tước. Tổ phụ từng bất đắc dĩ cam lòng làm một kẻ không quyền thế, nhưng phụ thân đời trước của ông lại thăng tiến một đường lên đến Bảo Hòa điện đại học sĩ, từ đó bắt đầu kết bè kéo đảng... Con sãi ở chùa thì quét lá đa, nhưng con cháu của quyền thần thì chắc gì đã là mầm mống của quyền thần cơ chứ?

Đừng làm thứ thần tử trong sạch đáng vứt đi đó là hơn...

Thẩm Lan Thanh mỉa mai nhếch khóe môi, cuối cùng cũng kéo rèm xe ra, "Thẩm Phương à, hiện giờ là năm Thiên Hữu thứ mấy vậy?"

Coi đi, coi đi, trẻ con quả nhiên có lợi thế của trẻ con, Thẩm Phương cũng chẳng nghi ngờ gì mà thống khoái đáp: "Dạ thiếu gia, bây giờ là năm Thiên Hữu thứ hai mươi lăm."

Năm Thiên Hữu thứ hai mươi lăm, ngày mười ba tháng sáu, thánh thượng lập con trai thứ tám Nhạc Dục làm thái tử.

Bấy giờ là lúc cuối thu đầu đông, cục thịt Nhạc Uyên vào kinh nhất định là vì lễ vạn thọ. Nếu không có gì sai, chắc chắn sau lễ vạn thọ thánh thượng sẽ tuyển ngay thư đồng cho thái tử. Hôm nay cậu theo tổ phụ vào cung, chắc chắn là thánh thượng đang xem thử con cháu nhà quyền quý trước.

Cậu còn nhớ, thánh thượng khâm điểm bốn người làm thư đồng cho thái tử, trong đó có Nhạc Uyên, Ân Du, Liêm Nhược Phi, lần lượt là con trưởng của phiên vương nắm thực quyền, con trai của Lại bộ Thượng thư, con trai của Trấn Bắc Tướng quân, ai nấy đều là những nhân vật quan trọng, còn cậu là con trai của học sĩ Hàn lâm viện, theo như chức vị của cha mà nói thì coi như cũng không là gì cả, chỉ cần cậu không "tài hoa hơn người" thì vị trí thư đồng kia chắc chắn là không dính dáng gì tới cậu.

Có biết đâu, chữ tài cùng với chữ tai một vần nha.

Được, trung thành tận tụy đều có thể trở thành sai lầm, thì tài hoa hơn người có là gì?

Lúc trước tuổi trẻ ứng thí, đoạt hết tam nguyên là vì ai?

Lúc trước thâm nhập vào đất của Hung Nô, dốc hết tâm huyết để lấy được bản địa đồ là vì ai?

Lúc trước, ai đã thề nguyền sắt son là thế, "Lan Thanh đại tài, ngày sau trở thành xương cốt cánh tay của trẫm"?

Thôi! Còn lòng vua quạ cũng thành công, mất lòng vua thì công cũng hóa quạ, chẳng phải đã nghĩ thông suốt hết cả rồi sao?

Cái gì gọi là thần tử trong sạch, rồi lại thành thần tử lạm quyền? Quả nhiên còn phải xem lòng vua ra sao đã.

Xe ngựa đi vào trong đại môn Quốc công phủ, người gác cửa vội vàng đuổi theo gã hầu vào trong cổng báo tin, đứng cạnh cỗ xe mà nhẹ nhàng thưa: "Thiếu gia xem như đã về rồi, lão công gia có trở về phủ tìm cậu đấy!"

Thẩm Lan Thanh vén rèm lên, híp mắt thành hai mảnh trăng khuyết, "Ta bảo Thẩm Phương dẫn đi ngắm phố phường một chút, tổ phụ về bao lâu rồi?"

"Lão công gia về cũng đã nửa canh giờ rồi."

Lúc Thẩm Lan Thanh sáu tuổi thì còn theo tổ phụ Thẩm Thượng Khôn ở trong Huệ Phong đường.

Huệ phong, gió mát, ấy là gió mùa xuân, tổ tiên xem gian nhà này là lời răn con cháu đời sau khi đối nhân xử thế phải ấm áp niềm nở như gió xuân thổi qua. Có thể vì lý do này mà thần tử nhà họ Thẩm bước ra từ Huệ Phong đường đều mỉm cười, dù khi khuôn mặt có lạnh lẽo đi rồi cũng không làm tàn phai được nụ cười trời sinh đó.

Huệ Phong đường rộng bảy gian, hai bên trái phải đều có gian phụ, phía trước có mái hiên, phía sau có một dãy phòng, ở xung quanh còn có năm sương phòng nữa.

Gian ở giữa là chính đường, có tấm biển "Huệ Phong đường" treo cao, bên trong thờ phụng bài vị của tổ tiên, phía đông là phòng nhỏ dành cho khách khứa cùng với nơi sinh hoạt của Thẩm Thượng Khôn, phía tây là trai phòng và phòng ngủ của Thẩm Lan Thanh.

Vào cửa xong rồi xuống xe ngựa, Thẩm Lanh Thanh đi nhanh vào Huệ Phong đường, cũng không vội trở về ngọa thất mà tiến thẳng về phía đông, là nội thư phòng của tổ phụ.

Lúc cậu thoáng thấy phụ thân Thẩm Thước thị chợt mấp máy môi.

Phụ thân đối với cậu xưa nay nghiêm khắc, cũng như tổ phụ đối với phụ thân vậy. Nhưng tổ phụ đối với cậu luôn hiền từ, do đó mà dù cách biệt thế hệ, cậu cũng thân thiết với tổ phụ hơn.

Thẩm Lan Thanh lễ phép thỉnh an tổ phụ, phụ thân.

Thẩm Thượng Khôn cười ha ha, bế Thẩm Lan Thanh lên trên đùi, hiền hòa hỏi Thẩm Lan Thanh vì sao cháu về nhà muộn thế, rồi ngẩng mặt lên răn dạy gì đó với Thẩm Thước. Răn xong, cụ nhấp ngụm trà rồi đưa điểm tâm cho Thẩm Lan Thanh, "Con có gửi thư cho nhị lang không?"

Thẩm Thước khẽ đưa mắt liếc nhìn Thẩm Lan thanh, khoanh tay cung kính đáp: "Dạ đã gửi, nhưng mà Đổng Lục đi đưa tin không gặp được nhị đệ, sư huynh của nhị đệ bảo là nhị đệ đã lên đường trở về, chắc là hai người bọn họ không gặp nhau rồi."

Thẩm Lan Thanh bị cái liếc mắt của phụ thân khiến cho không hiểu, cậu bèn cúi mắt xuống, im lặng nghe tổ phụ và phụ thân đàm luận về nhị thúc mà cậu từng gặp qua chỉ một lần trong tang lễ của tổ phụ.

Nhưng có biết đâu hai vị ông cha vừa nhắc đến nhị thúc xong thì bèn nhắc sang cậu. Tổ phụ bảo cậu ngã sưng ót ngay ngự tiền, ấy là có đến bảy phần muốn được chọn làm thư đồng của thái tử, trong lòng rất an ủi.

Bỗng dưng Thẩm Lan Thanh thấy hơi đăng đắng trong miệng, không thích ăn nữa.

Trở thành thư đồng của thái tử là kỳ vọng của cả tổ phụ và phụ thân, cậu quyết ý không trở thành thư đồng của hắn chẳng phải là bất hiếu sao?

Nghĩ đến kiếp trước như giấc mộng kia, trở thành thư đồng thì thế nào? Loại người bạc tình như thế, né luôn là hơn chứ ở gần làm gì?

Chỉ cần lúc kiểm tra thì kềm chế không "sáng lán trước tuổi" với "thông minh trí tuệ" thì chắc chắn sẽ rớt thôi ấy mà.

Thẩm Lan Thanh tính tính toán toán, nào có biết đâu trong hoàng cung, thái tử Nhạc Dục đã tới ngay trước mặt thánh thượng mà xin xỏ: "Phụ hoàng, nhi thần muốn Thẩm Lan Thanh làm thư đồng của nhi thần."

"Vì sao?" - Nhạc Hạo nghe thế thì ngước đầu, núi băng to nhìn chăm chăm vào cục băng nhỏ.

Sao à? Vì gặp một lần thôi đã thích đôi môi mỉm cười kia, đôi mắt trong veo kia, và cả vẻ ung dung tự tin từ trong xương cốt kia nữa chứ sao.

Tất nhiên những lời này nên dìm hàng luôn, vì thế cục băng nhỏ mặt than Nhạc Dục nghiêm chỉnh chân thành tha thiết ngước nhìn núi băng to: "Hôm nay phụ hoàng gặp Vệ quốc công, nhi thần với Vân tiên sinh trốn bên trong bình phong, sau đó Vân tiên sinh có bảo nhi thần là..."

Thằng bé ác ôn dừng ngay đó, chờ Nhạc Hạo bắt đầu có hứng thú thì mới thống thống khoái khoái kể tiếp, "Vân tiên sinh bảo là cậu bé này thiên tư phi phàm, ngày sau tất thành châu báu."

"Vô Nhai hết hơn phân nửa là khen cốt cách thanh kỳ, khí chất bất phàm, trời sinh luyện võ của nó kia mà."

"Vân tiên sinh còn nói, cậu bé này tính tình ôn nhuận, có thể làm cánh tay của nhi thần." Cục băng nhỏ Nhạc Dục bền bỉ cố gắng, núi băng to Nhạc Hạo vẫn làm thinh, chú mục phê duyệt tấu chương, thi thoảng chỉ hỏi hai ba câu chính sự. Cục băng nhỏ Nhạc Dục khẽ đưa ngón tay gãi gãi lòng bàn tay dưới tay áo, nhưng cũng đành phải nghiêm chỉnh nhất nhất đáp lại, không dám sai sót gì cả.