Quân Thần Tương Đắc - Chương 2

Người tuyết bé nhỏ của cậu Lan cáo con * v *

Quân Thần Tương Đắc - Hàn Dạ Phiêu Linh

Quyết tâm học võ

Đối với xin xỏ của cục băng nhỏ Nhạc Dục, núi băng to Nhạc Hạo từ đầu chí cuối đều không tỏ vẻ gì rõ ràng. Nhạc Dục hết cách, bèn đi đường vòng mong cứu vãn, lén lút tung hoa Thẩm Lan Thanh hết lời trước mặt Vân tiên sinh.

Nôn nóng đợi mấy hôm nữa, cuối cùng cũng đến ngày núi băng to Nhạc Hạo mở kỳ thi chọn thư đồng. Nhạc Dục cố tình mặc một bộ áo chắc đến chín phần còn mới toanh, một bộ cẩm bào dệt kim màu vàng hạnh, cẩn thận chuẩn bị chu đáo nhưng cứ tỏ ý làm lơ, mặt mũi ra vẻ tinh tinh thần thần tiến vào ngự thư phòng. Nhưng núi băng to Nhạc Dục lại nói với hắn: "Vệ quốc công giúp Thẩm Lan Thanh báo bệnh rồi."

^%^%^*&^)((@."! Ngay lúc mớ chữ rối nùi này xuất iện trong lòng, khối băng nhỏ Nhạc Dục bề ngoài tỏ vẻ tiếc nuối mà mặt không đổi sắc, nhưng thật ra là đã ghim hàng rất kỹ: ------  Ti ngày quan trng này mà Thm Lan Thanh ngươi li dám ngã bnh vi cô gia?

-

Thật ra, Thẩm Lan Thanh cũng chẳng ốm nặng gì mấy, chỉ là cảm lạnh một chút thôi.

Hôm qua là ngày có tuyết rơi đầu mùa trong năm. Chập tối, Thẩm Lan Thanh mặc áo bông kép chơi nặn người tuyết trong vườn đến khi đổ mồ hôi nhễ nhại, đêm xuống thì tất nhiên là phát sốt.

Cả đêm qua, mời thái y, kê đơn, uống hết một chén thuốc, cậu vùi vào trong hai chiếc chăn bông một lúc, sau đó nằm bên cạnh lò sưởi đặt đầu giường mà ngủ một giấc. Sáng hôm sau thì hạ sốt, nhưng lại bắt đầu sổ mũi.

Thẩm Lan Thanh vẫn quấn trong ổ chăn ở đầu giường, điểm tâm thì chỉ uống vài muỗng cháo trắng.

Thẩm gia đến đời thứ ba, phía trên Thẩm Lan Thanh thì chỉ toàn là thiên kim. Thẩm Thước hai tám tuổi, Thẩm Nhạc Thị hai sáu mới sinh thêm cho nhà họ Thẩm một trưởng tử Thẩm Lan Thanh, nên tất nhiên cậu trở thành con cưng của cả gia đình.

Lần này Thẩm Lan Thanh ngã ốm, dù là đại tỉ hay thứ tỉ đều thi nhau bày đủ mọi trò để cậu bớt buồn, các chị sợ cậu nhỏ ở trong phòng dưỡng bệnh mãi sẽ đâm ra chán.

Dù rằng trong mềm có cứng, nhưng Thẩm Nhạc Thị bình thường thu vén trong nhà hòa hòa thuận thuận là vậy mà cũng kềm lòng không nổi, đỏ hoe hoe mắt nhìn sang Thẩm Thượng Khôn cầu xin: "Phụ thân, người giúp cháu Lan báo ốm với. Cháu Lan thông tuệ từ nhỏ, từ lúc vỡ lòng đến nay cho dù là sách gì cháu nó xem qua một lần là nhớ kỹ, tiên sinh dạy điều gì đều học thuộc, chẳng phải ăn roi phạt của ai bao giờ. Đợi cháu lớn lên rồi ứng thí, hẳn cũng không khác lão gia mà đậu được Trạng nguyên, tội tình gì phải đi tuyển làm thư đồng kia? Phải là con cháu nhà quyền quý của quyền quý thì mới được làm thư đồng, cháu Lan nhà ta nếu đậu rồi thì với thân thể xương cốt như thế, bị bắt phải thức khuya dậy sớm đã đành đi, mà roi của đông cung chắc chắn cũng đánh hết vào lòng bàn tay cháu Lan mất..."

"Mẫu thân, gáy con đau quá..." Thẩm Lan Thanh cũng thức thời nhăn trán, mếu máo nói khẽ một câu, thế là đôi mắt Thẩm Nhạc Thị càng đỏ hơn, ngước nhìn Thẩm Thước cầu xin. Thẩm Thước thấy ánh mắt của thê tử kết tóc rồi đưa nhìn sang Thẩm Lan Thanh ốm yếu, muốn nói gì đó, lại thôi.

Nhìn cháu cưng yếu ớt nhỏ xíu, mũi đỏ hoe hoe, tim Thẩm Thượng Khôn cũng vừa ray rứt vừa xót xa, thấy con trai xuôi xuôi, con dâu thương cháu đến phải cầm khăn gạt lệ, Thẩm Thượng Khôn lặng lẽ thở dài, vỗ về trên đầu Thẩm Lan Thanh, gọi người chuẩn bị ngựa rồi đưa thiếp vào trong cung, đứng trước thềm thỉnh tội.

Thẩm Thượng Khôn cúi đầu thật thấp, vừa nói tôn tử nhà mình không có phúc, vừa dùng nước gừng trên ống tay áo khiến cho lão lệ chảy dài, nhìn cụ quỳ sụp trên đất như thế trông rất đáng thương.

Thời may trong lòng Nhạc Hạo cũng đang tính cách đáp trả việc Nhạc Dục lợi dụng Vân Vô Nhai nên im im lìm lìm chẳng hề buông lời truy cứu gì cả, còn ban thêm cho một giỏ cam quýt.

Thẩm Lan Thanh bị cảm lạnh nên phải kiêng khem, mũi lại nghèn nghẹt không chịu nổi trong phòng có quá nhiều mùi, nên chia phần cam quýt kia hết cho hai tỷ tỷ.

Sau khi từ trong cung trở về, tâm trạng của Thẩm Thượng Khôn không tốt mấy, cụ ở mãi trong thư phòng để đọc sách.

Thẩm Lan Thanh thấy áy náy, khoác áo ngoài vào rồi khoác thêm một lớp áo lông cừu, ôm lò sưởi định bụng sang đọc sách cùng tổ phụ.

Vụ tránh không thi tuyển thư đồng đã như ý cậu muốn, tất nhiên Thẩm Lan Thanh không thích chạy ra ngoài chơi nặn người tuyết nữa, cậu thật thà bước dọc theo hành lang đi về phía thư phòng.

Vào đông, gió mùa Tây Bắc thổi mạnh, cuốn theo hoa tuyết lã chã bay đầy trời như lông ngỗng. Thẩm Lan Thanh bấc giác nắm chặt áo lông cừu, đưa mắt nhìn ra xa, đôi mắt phượng xinh xắn chợt trừng to lên.

Một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc búi cài trâm gỗ, mặc một tấm áo đạo sĩ mỏng manh, giắt khoát kiếm (*) bước trên nền tuyết đi đến, một chốc sau đã tới ngay cửa viện trước mắt Thẩm Lan Thanh, y vân vê ngay khuôn mặt Thẩm Lan Thanh: "Tiểu tử kia, ngươi là cái mụn cơm bảo bối nhà họ Thẩm chúng ta sao?"

Mắt cười môi cười, hình dáng hiền lành của thiếu niên kia chẳng phải là nhị thúc chỉ từng gặp qua một lần ở đám tang của tổ phụ sao? Chỉ là đã trẻ lại không ít mà thôi.

Thẩm Lan Thanh duỗi một ngón tay ra khỏi ống tay áo, ra bộ đẩy bàn tay đang làm bậy trên mặt mình ra: "Đạo trưởng, người chính là nhị lão gia vô pháp vô thiên nhất nhà họ Thẩm chúng ta đấy sao?"

"Ngươi-đoán-đúng-rồi-á-nha-nhóc-con!" Giọng nói của Thẩm Duệ thì trong trẻo, cười thì ấm áp mà cử chỉ thì ác ôn vô cùng tận, ngắt nhéo mặt người ta mấy cái còn chưa vừa lòng, còn vặn vẹo Thẩm Lan Thanh từ đầu đến chân luôn.

Thẩm Lan Thanh vẫn ung dung, đứng im không nhúc nhích kệ cho Thẩm Duệ sờ mó.

Thẩm Duệ nhéo với mó xong thì vuốt cằm đi quanh Thẩm Lan Thanh một vòng, ngồi xuống trước mặt Thẩm Lan Thanh, nhìn thẳng cậu mà nghiêm túc hỏi: "Nhóc con, có muốn bái sư không?"

Thẩm Lan Thanh cười híp mắt, chỉ vào khoát kiếm sau lưng Thẩm Duệ mà hỏi: "Học kiếm?"

"Tất nhiên rồi."

"Kiếm thuật của thúc thế nào?"

"Kiếm thuật của Huyền Thiên giáo là vô song, đến chưởng giáo chân nhân cũng khen ta một tiếng là thiên phú dị bẩm."

Thẩm Lan Thanh lắc đầu, "Thiên phú cao không có nghĩa là kiếm thuật giỏi."

Thẩm Duệ nựng nựng khuôn mặt Thẩm Lan Thanh, "Nhóc con, ngươi nên hiểu là ta đây nhìn gân cốt cơ thể ngươi yếu ớt, không nỡ để trưởng tôn họ Thẩm chúng ta tráng niên tảo thệ nên mới muốn nhận ngươi..."

Thẩm Lan Thanh thấy thú vị nên nhướn mày lên, nhưng tức khắc đã rũ mắt xuống mười phần cũng không chịu.

Thẩm Thượng Khôn ở trong thư phòng đằng đông nghe cả buổi trời, rốt cuộc không nhẫn nại được cơn giận. Cụ mở toang cửa sổ, nguyên một ấm tử hồ đựng đầy nước sôi hôi hổi bay veo véo về phía Thẩm Duệ.

Tai phải của Thẩm Duệ khẽ cục cựa, y đang ngồi đấy mà nháy mắt đã nhảy lên, điểm mũi chân nhẹ vào cột rồi nhẹ nhàng xoay người trong không trung, vừa vặn đón được chiếc ấm tử sa mà Thẩm Thượng Khôn cực kỳ yêu thích, còn phất tay áo lên chắn luôn một ít nước bắn ra về  phía Thẩm Lan Thanh. "Cha, này là người muốn giết chết con ruột của người ạ?"

"Con cái hỗn xược, bản thân ngươi không chịu cố gắng, còn muốn dụ dỗ cháu Lan cùng ngươi đi làm đạo sĩ sao?" Thẩm Lan Thanh cam đoan là vừa nãy cậu thực sự đã thấy tổ phụ hàm dưỡng thâm hậu bị chọc tức tới mức râu cũng run rẩy hết mấy cái.

Thẩm Duệ nhẹ nhàng đám xuống trước cửa sổ phía đông sương, cung kính đưa ấm tử sa đến trước mặt Thẩm Thượng Khôn: "Thẩm cư sĩ, bần đạo cũng vì muốn tốt cho Thẩm gia, để cho cậu Lan theo con đi học vài ba năm, luyện tập cho gân cốt rắn chắc một chút thì về làm vài con trâu làm mấy ngựa cho Thẩm gia cũng được mà?"

"Ngươi!" Thẩm Thượng Khôn chỉ tay vào Thẩm Duệ, mặt cụ đỏ gay lên vì tức, "Ngươi vừa gọi lão phu là gì?"

"Ấy! Cha, người bớt giận đi mà, con chỉ đùa với người thôi..."

"Gọi đại lão gia, đem gia pháp ra!"

Kiếp trước làm thư đồng, khi còn nhỏ không có cơ hội để gặp nhị thúc, về sau lúc gặp trong lễ thang của tổ phụ thì thấy nhìn qua nhị thúc cũng có vẻ bình thường, nên Thẩm Lan Thanh cứ nghĩ là nhị thúc nhà mình đâu có gì là bốc đồng so với người bình thường đâu? Nhưng mà đâu ngờ ... quả thực là có năng lực đến thế, chỉ hai ba câu đã khiến cho tổ phụ phải động tới gia pháp rồi.

Tất nhiên, khó hiểu nhất chính là nhị thúc đứng giữa song cửa sổ nắm lấy tay áo của tổ phụ mà giật mạnh: "Cha, cha thân yêu, người đem gia pháp ra là được rồi, đừng có mời đại ca mà."

"..."

Thẩm Duệ mới về nhà bữa đầu tiên đã bị cho ăn gậy trúc quất thịt đã đời, do Thẩm Thước tự mình động thủ. Thẩm Thượng Khôn ngồi nghiêm trang giám sát, Thẩm Lan Thanh im lặng mà nhìn.

Đánh xong, Thẩm Duệ dựa vào ghế dài ngước mắt lên nhìn Thẩm Thước khẩn cầu: "Đại ca."

"Ừ." Thẩm Thước giao gia pháp lại cho nội quản gia Thẩm Nguyên, chỉ ừ một tiếng không rõ tâm tình gì.

Thẩm Duệ đưa hai ngón tay níu lấy vạt áo choàng của Thẩm Thước, giọng nói càng thêm tội nghiệp: "Hết đi nổi luôn rồi."

Thẩm Thước bình tĩnh nhìn Thẩm Duệ một hồi, "Thẩm Nguyên, đi gọi hai người hầu tới khiêng nhị lão gia về Lan viện."

Thẩm Duệ ỉu xỉu cúi xuống, rồi lại ngẩng đầu lên chỉ vào Thẩm Lan Thanh, "Không ở riêng, đệ bị thương thế này ngủ một mình không tiện, chui vào ở cùng với cháu Lan một gian là được."

Thẩm Thước mỉm cười.

Thẩm Lan Thanh cũng xác nhận, tính luôn cả kiếp trước, đây là lần đầu tiên cậu thấy phụ thân cười như thế, giống như giận mà hình như cũng là không, cười hết sức là thật thà.

"Thẩm Nguyên, đưa nhị lão gia về phòng cậu Lan..." Thẩm Thước cúi xuống nhìn chăm chăm vào mắt Thẩm Duệ, nói "Ở đâu thì tùy ngươi, nhưng không cho ngươi ra ngoài làm một con thiêu thân nữa, nếu như ta còn biết là ngươi lại chọc giận phụ thân..."

“Huynh phạt đệ vậy”, Thẩm Dục lấy lòng níu vạt áo Thẩm Thước. Thẩm Thước gạt ra, bảo Thẩm Lan Thanh đi theo Thẩm Duệ trở về phòng.

“Sao ngươi lại ở trong Huệ Phong đường được hả?” Tới lần thứ mười một nghe Thẩm Duệ than vãn, Thẩm Lan Thanh nhướn mi nhìn sang bộ mặt đầy vẻ tự kỷ của Thẩm Duệ rồi cúi xuống tiếp tục giúp Thẩm Duệ bôi thuốc, “Chứ nhị thúc nghĩ cháu ở đâu? Tu Trúc viện?”

“...” Thẩm Duệ ai oán liếc Thẩm Lan Thanh một cái, “Cậu Lan, cậu không dễ thương xíu nào hết.”

“Thuốc trị thương là do phụ thân phái người đưa tới đó.” Thẩm Lan Thanh híp mắt cười mỉm chi.

Thẩm Duệ đưa tay giật chiếc bình ngọc trong tay Thẩm Lan Thanh rồi đem giấu trước ngực, sau đó rút từ trong tay áo ra một khối ngọc bội tường vân cùng một hộp thuốc cao: “Cậu Lan đáng yêu nhất, đổi thoa thuốc này đi...” Thẩm Duệ cười lấy lòng, "Ngọc bội này thúc tặng cậu xem như là quà gặp nhau vậy."

“...” Thẩm Lan Thanh không nói gì, chỉ ném cho một ánh mắt khinh thường rồi mở hộp ra nhìn, hương thơm dịu tỏa lên mũi, cậu dùng một chiếc muỗng bạc lấy một chút rồi ngửi, “Thuốc tốt.”

“Tất nhiên rồi, đây là phương thuốc bí truyền của Huyền Thiên giáo mà.”

“Nhưng mà tạm thời không thể dùng được, mới nãy đã xoa xong thuốc bí truyền của Thẩm gia rồi.” Thẩm Lan Thanh cười cười trồi trả lại chiếc hộp ngọc lại cho Thẩm Duệ, nghiêm nghiêm túc túc đeo mảnh ngọc bội lên người, “Cảm ơn nhị thúc ạ.”

Kiếp trước, phụ thân từng trao cho cậu một mảnh ngọc bội giống hệt với mảnh ngọc này, bảo là bùa hộ mệnh, bảo cậu luôn mang theo bên người, dễ chừng cũng hai mươi năm. Lúc cậu xâm nhập vào đất của người Hung Nô, mảnh ngọc vì đỡ thay cậu một mũi tên mà vỡ ra làm mấy mảnh, không nghĩ là của nhị thúc thần kỳ này đưa cho.

Nhị thúc thần kỳ vừa tới đã khiến lão thái gia nổi giận một trận, rồi lại bị đại lão gia đét nặng vào mông, nên tất nhiên là đừng mơ sẽ được ăn tiệc mừng.

Thẩm Duệ đành phải im lặng, ở trong phòng cùng bệnh nhân Thẩm Lan Thanh ăn một bữa nho nhỏ.

Thẩm Duệ sức ăn rất tốt, ăn rất nhiệt tình.

Thẩm Lan Thanh thì thịt nghêu sò không thể ăn, các loại thịt lợn, gà, vịt cũng không ăn, ngân nhĩ bách hợp không ăn được nốt... cậu phải kiêng cử rất nhiều mónz nên giữa một bàn đầy sơn trân chỉ chọn được một bát cháo trắng, nhưng cũng chẳng muốn nuốt vào bụng.

Thấy Thẩm Lan Thanh tội nghiệp như thế, Thẩm Duệ mười phần có lòng tốt mà trăm phần ẩu tả chẳng dựa vào đơn toa gì, cứ dựa vào mấy bài thuốc dân gian mà gọi tiểu nha hoàn xuống bếp bảo lấy hạt kê nấu ít cháo.

Thẩm Duệ cũng không nói cháo này nấu cho ai, sau khi cháo chín được mang đến, Thẩm Duệ thấy bọn nha hoàn phiền hà bèn xua đi hết, rồi dỗ dành Thẩm Lan Thanh, “Cậu Lan, uống một bát, lập tức khỏe lại ngay.”

Thẩm Lan Thanh ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, lấy muỗng khuấy chỗ cháo hạt kê vàng óng nhưng chỉ thấy vài mẩu hành, còn thì cũng không rõ là có gì, bèn múc một bát uống ngay.

Thẩm Lan Thanh lúc trưởng thành tất nhiên không sợ bao nhiêu đó rượu, nhưng cậu hình như quên bẵng mất là hiện giờ mình mới có sáu tuổi.

Vậy là, một chén cháo trôi xuống bụng, Thẩm Lan Thanh cũng say luôn.

Thẩm Lan Thanh uống hết chỗ rượu đó xong, say rồi thì lăn quay ra ngủ tắp.

Vừa tỉnh lại thì thấy cảm lạnh đã vơi đi không ít, nhưng đầu thì đau vô cùng, Thẩm Lan Thanh không nói không rằng mà xoa hai bên thái dương, bực bội nhìn Thẩm Duệ. Đột nhiên cậu chấn động: nếu muốn hoàn toàn tránh né Nhạc Dục vài năm thì lựa chọn tốt nhất là rời khỏi kinh thành, nhưng cậu mới chừng này tuổi  mà muốn ra kinh, chỉ có thể trông cậy vào ý tưởng của nhị thúc thần kỳ này mà thôi.

Vì vậy, Thẩm Lan Thanh ấm ức trách móc: “Nhị thúc, cháo của thúc là người ta lấy rượu gì nấu vậy?”

“Khụ, là thiêu đao tử (**)”

“...” Thẩm Lan Thanh im lặng, bình tĩnh mà nói, “Nhị thúc, rượu trái cây cháu còn chưa uống qua, bây giờ đau đầu khủng khiếp như vầy thì làm sao?”

“Cứ từ từ?”

“Nếu nhị thúc không có cách nào hết thì...” Thẩm Lan Thanh giương mắt, “Thôi cháu đi hỏi phụ thân vậy.”

“...” Thẩm Duệ ngạc nhiên nhìn chăm chăm Thẩm Lan Thanh một lát rồi đột nhiên nắm lấy khuôn mặt Thẩm Lan Thanh, hung tợn hỏi: “Nhóc con, ngươi đừng có sinh lòng đùa giỡn với nhị thúc à, mấy trò vặt này ta đã chơi qua cả rồi, nói mau, rốt cuộc là ngươi đã chấm món bảo bối nào của nhị thúc hả?”

Thẩm Lan Thanh nhướn mày lên, gỡ mấy ngón tay của Thẩm Duệ ra: “Lúc thúc đi thì dắt cháu đi theo với.”

“Không được!” Đùa chắc, hôm qua y đã đồng ý với đại ca là không chọc cho lão già kia tức giận rồi mà.

“Là nhị thúc nói trước chứ bộ...” Thẩm Lan Thanh chậm rãi nói, “Giờ thúc muốn đổi ý sao?”

“...”

“Cháu nghe nói người trong giang hồ xem trọng nhất là hai chữ tín nghĩa...

“Nhóc con kia, ngươi biết cái khỉ gì là tín nghĩa giang hồ!”

“Thôi thì bỏ cụm giang hồ ra vậy...” Thẩm Lan Thanh mỉm cười, “Nhị thúc, nhà họ Thẩm  chúng ta trong gia quy có răn dạy con cháu họ Thẩm uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, nói ra là phải thật.”

“...” Thẩm Duệ nghiến răng, “Ngươi mà cũng học gia quy họ Thẩm à”

“Cháu chả cần học, nhìn qua một lần là nhớ rõ...” Thẩm Lan Thanh hài lòng thấy ánh mắt sáng quắc lên của Thẩm Duệ, “Nhị thúc, thúc đang sợ phụ thân sao?”

“Nói bậy, ta sợ huynh ấy hồi nào?” Rõ ràng là...

“Nếu tổ phụ mà biết thúc cho cháu uống cháo hạt kê nấu bằng thiêu đao tử thì chắc chắn sẽ tức giận, mà nếu tổ phụ giận lên thì phụ thân...” Tới đó thì Thẩm Lan Thanh đột ngột dừng lại, làm bộ muốn xuống giường, “A, cháu nên đi thỉnh an tổ phụ.”

“...” Thẩm Duệ đưa chân kẹp chặt lấy áo choàng của Thẩm Lan Thanh, “Nghe theo ngươi, đồ cáo con, ngươi nói đi, ta làm sao thuyết phục tổ phụ của ngươi cho ta dắt ngươi đi theo học võ?”

“Cứ làm theo nhị thúc năm xưa, để lại một phong thư, thế là xong.” Thẩm Lan Thanh cười càng rạng rỡ hơn nữa, “Cứ bảo là nhị thúc thật lòng âu lo cho trưởng tôn Thẩm gia tráng niên tảo thệ, nên mang cháu về núi Côn Luân học võ nghệ vài năm, chừng nào về không biết.”


Chú thích:​

(*) Khoát kiếm (dịch nghĩa: kiếm bản to): loại kiếm mũi hình bình hành, thân kiếm dài, bản rộng, chuôi có thể cầm được bởi cả hai tay, là loại vũ khí nhìn không có gì đặc biệt nhưng có thể sử dụng tiện lợi trong nhiều trường hợp, cũng là vũ khí cá nhân thịnh hành từ thể kỷ 11 đến thế kỷ 15 (xem thêm: http://www.cgw.cn/jmtd/wqzb/200509/19/8838.shtml)

(**) Thiêu đao tử: có thể là tên gọi khác của rượu trắng, hoặc cũng có thể là loại rượu mạnh xuất hiện chủ yếu ở vùng Liêu Đông xưa, nồng độ cực kỳ cao, bén lửa sẽ cháy bùng lên, uống vào thì rát như có dao cứa mà xuống bụng thì như có lửa. (xem thêm: http://baike.baidu.com/view/1666426.htm )

---​

(T/n: Câu Lan cáo con tóa * v *)​