Quân thần tương đắc - Chương 5

Quân thần tương đắc - Hàn Dạ Phiêu Linh

Hại người hại mình

Nhạc Dục mở thư ra nhìn.

Tuy rằng nét chữ từ tay Thẩm Lan Thanh còn nhiều non nớt, nhưng đã ẩn hiện phong cách bậc thầy.

Toàn bộ bức thư được viết rất đẹp, thẳng hàng đâu ra đó. Chắc hẳn người thầy có nghiêm khắc đến đâu đi nữa mà đọc được lá thư này cũng phải mở miệng khen một tiếng: Có thiên phú!

Nhưng Nhạc Dục chẳng thấy vui gì cả, lòng thằng bé lại bắt đầu ấm a ấm ức giận chuyện Thẩm Lan Thanh không làm thư đồng của hắn.

Thẩm Thước nói sợ Thẩm Lan Thanh tuổi trẻ mất sớm, Nhạc Dục căn bản là không tin. Bây giờ đọc thư, thấy bút lực của Thẩm Lan Thanh như vậy thì càng chắc mẩm Thẩm Lan Thanh không phải yếu đuối như lời Thẩm Thước nói.

Đọc đến hết lá thư: “…Xin tổ phụ, phụ thân an lòng, Lan Thanh nhất định không bê trễ học hành, cũng không dám lãng quên nguồn cội. Tối đa mười năm, dù học tập có thành hay bại, đứa cháu bất hiếu, đứa con bất hiếu Lan Thanh nhất định sẽ về.”

Không chịu làm bạn đọc sách của cô gia mà dứt khoát học võ, phỏng?

Này thì cô gia thành toàn ngươi.

Nhạc Dục hơi hơi cong môi: “Thẩm Lan Thanh rất có tài năng, đợi cậu ấy học võ quay về, cô gia sẽ thưa với phụ hoàng chọn cậu ấy làm thị vệ của cô gia.”

Thẩm Thượng Khôn và Thẩm Thước kêu khổ trong lòng, luôn miệng tạ ơn.

Thẩm Thước sợ hãi, liền nói khuyển tử học võ chỉ để khỏe mạnh hơn, không đảm đương nổi trọng dụng thế này thế kia.

Nhạc Dục làm lơ, chỉ liền tay nhét lá thư của Thẩm Lan Thanh vào trong tay áo, sau đó mở thư của Thẩm Duệ ra đọc.

Vừa mở phong thư ra, Nhạc Dục cả cười, đương nhiên là chỉ cười thầm trong lòng.

Thẩm Duệ viết chữ như cua bò, được cái là từ ngữ thẳng thắn, cũng coi như đàng hoàng tử tế.

Thẩm Duệ nói trong thư rằng Thẩm Lan Thanh suy nhược từ nhỏ, nếu còn như vậy nữa thì sống được đến bốn mươi tuổi là may mắn lắm rồi, cho nên…

“… Nhi tử quyết định dẫn cháu Lan về núi Côn Luân học võ cường thân, mong phụ thân đại nhân ngàn vạn lần có tức giận cũng xin giữ lại để đó mà đánh mà chửi nhi tử, cha đừng trách cháu Lan, cũng đừng giận cá chém thớt với đại ca, đại ca cũng sắp già đến nơi rồi, không chịu oan ức thay nhi tử được đâu…”

Nhạc Dục búng nhẹ giấy viết thư, khó kềm được ý cười trong mắt: “Thẩm Duệ thẳng thắn hào sảng, nhưng thế mới giống con cháu một gia đình liêm chính.”

Liêm Nhược Phi nghe đến đó đâm ra tò mò, bước tới cạnh Nhạc Dục để đọc trộm lá thư.

Nhạc Dục lườm Liêm Nhược Phi một phát, đưa thư cho Liêm Nhược Phi rồi lại tiếp tục làm bộ mặt cục băng nhỏ: “ Thẩm đại nhân, nhìn lời lẽ trong thư thì lệnh đệ cùng lệnh lang rõ ràng hẹn nhau bỏ trốn, không bàn bạc qua với ông trước…” Nhạc Dục nhìn chằm chằm Thẩm Thước, không tỏ ra giận hay vui, “Lúc nãy ông khinh cô gia tuổi nhỏ, muốn gạt cô gia?”

Thẩm Thước không chút hoang mang, dập đầu xuống: “Điện hạ minh giám, Lan Thanh thật sự không biết thần đã sớm thông cảm, về phần xá đệ, y còn sợ gia phụ trách phạt nên mới cố tình viết thư để lại như vậy.”

“A.” Nhạc Dục a lên một tiếng không biết có ý gì, chuyển hướng qua nhìn Thẩm Thượng Khôn, “Thẩm đại nhân vẫn hay chịu tiếng xấu thay cho Thẩm Duệ như vậy à?”

“Điện hạ, cựu thần có hai đứa nghịch tử này, từ nhỏ chúng đã thường xuyên… gánh tội thay cho nhau, nhưng mà Thẩm Thước thì có cố gắng hơn một chút, Thẩm Duệ thì lì lợm hơn một chút...” Thẩm Thượng Khôn nói xong thì giận dữ quắc mắt lên nhìn Thẩm Thước, “Chuyện lần này, dĩ nhiên là hai đứa nghịch tử chúng lập mưu cùng nhau, Thẩm Duệ viết thư hứa hẹn đủ mọi trách nhiệm, Thẩm Thước ở nhà kéo dài thời gian, đợi hai đứa kia cao chạy xa bay rồi mới đưa thư ra, không chịu sai người đuổi theo đem cháu Lan về nhà đã đành đi, còn phái người đi theo giúp bọn nó ẩn tung ẩn tích, lão thần… lão thần hết cách dạy con luôn rồi!”

“Là thần bất hiếu.” Thẩm Thước cũng dập đầu theo Thẩm Thượng Khôn nhưng động đến vết thương trên lưng, thoắt cái sắc mặt càng trắng bệt, mồ hôi ứa từ chóp mũi rồi rơi xuống đất.

“…” Nhạc Uyên rất chi thông cảm với Thẩm Thượng Khôn, nhìn ông cụ thế là thấy ngay bị con cháu nhà mình lừa gạt rồi!

“…” Ân Du quá là ganh tị với Thẩm Lan Thanh, thằng bé này được ông nội với cha cưng thế không biết!

“…” Liêm Nhược Phi muốn gặp Thẩm Duệ cực kỳ, nhà mọt sách này dè đâu cũng nuôi được tráng sĩ!

“…” Cảnh Ngạn Bạch có ấn tượng rất tốt với Thẩm gia, hóa ra trong phủ Vệ quốc công lại huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu như vậy.

Riêng phần Nhạc Dục, thằng bé chăm chú nhìn Thẩm Thước như rất có hứng thú, cuối cùng cũng xác định --- Thẩm Thước bệnh chỗ nào? Rõ ràng là bị thương.

Trong mắt Nhạc Dục, trong hai phụ tử Thẩm Thượng Khôn thì vết thương của Thẩm Thước nhìn thật hơn, đáng tin hơn.

“Thẩm đại nhân và Thẩm Duệ huynh đệ keo sơn, Vệ quốc công nên vui mừng mới đúng. Cũng đừng đem gia pháp ra hành hạ Thẩm đại nhân nữa, cô gia và phụ hoàng còn muốn Thẩm Đại Nhân làm rất nhiều việc.”

“Chi bằng Vệ quốc công nguôi ngoai buồn rầu, chờ Thẩm Lan Thanh học xong về nhà làm thị vệ của cô gia, nói không chừng sẽ là tướng quân đầu tiên của họ Thẩm đấy.”

Nhạc Dục cũng mặc kệ Thẩm Thượng Khôn và Thẩm Thước đang nghĩ gì trong lòng. Lúc cả nhà họ Thẩm vừa ra đón hắn, hắn đã cảm thấy không thoải mái. Nên, lẽ nào hắn không biết phải phép mà không lấy đại lễ đáp lại bọn họ hay sao?

Dòng dõi thư hương, khoa cử truyền đời ư? Cô gia liền cho các ngươi một chức quan võ.

Thẩm Lan Thanh, ngươi cứ chờ làm thị vệ của cô gia đi.

Hơn nữa…

Nhạc Dục lòng dạ hẹp hòi cong khóe miệng cười gian xảo, rồi bị phụ thử Thẩm Thượng Khôn và Thẩm Thước tiễn ra khỏi phủ Vệ quốc công như tiễn ôn thần, trở về cung.

-

Nhạc Dục lờ luôn cái liếc nhìn đầy khinh bỉ của Liêm Nhược Phi, làm như vô tình mà tịch thu lá thư của Thẩm Duệ mà Liêm Nhược Phi cất riêng, bỏ vào tay áo mình, rồi tùy tiện tìm một lý do nào đó đuổi bốn tên thư đồng đi, sau đó một mình chạy loăng quăng trong hoàng cung, chạy đến nơi ít người lại qua, xem xét xung quanh thấy ổn cả rồi tung người nhảy lên nóc nhà.

Thái tổ hoàng đế khai quốc là võ tướng tiền triều, con cháu Nhạc gia sau này nhiều ít gì cũng phải học vài món công phu chứ.

Đến thế hệ của Nhạc Dục, thì đứa con thứ tám Nhạc Dục là đứa trẻ thông minh nhất, từ nhỏ đã học theo bằng hữu tốt của phụ hoàng là Vân Vô Nhai.

Nhạc Dục leo lên mái nhà, ngồi trên đỉnh xà rường, lấy một chiếc còi ngọc từ trong cổ áo ra thổi toe toe hai tiếng.

Chốc lát sau, một nam nhân mặc áo vải bố màu chàm, tay áo thắt gọn, lưng đeo một thanh đao cũ, người giắt theo một bầu rượu im lìm xuất hiện trên nóc n, tóc dùng một dây vải chắc là xé từ vải áo ra tùy tiện cột, mấy sợi tóc còn buông bên ngoài phất phơ theo hơi gió bấc nhẹ nhàng thổi qua, quả nhiên có mấy phần hào khí của đại hiệp giang hồ.

Cục băng nhỏ Nhạc Dục mím mím môi, ngồi nhích qua một bên, mỉm cười ngoắc tay với nam nhân: “Vân tiên sinh, ngồi xuống đây này.”

Vân Vô Nhai liếc Nhạc Dục một cái, rồi ngồi xuống cách cục băng nhỏ nửa thước, hớp một ngụm rượu mới quay lại nhướn mày nhìn Nhạc Dục: “Có việc gì?”

Nhạc Dục chợt nghiêm mặt nhích lại gần Vân Vô Nhau, đem hai phong thư kia nhét vào tay Vân Vô Nhai: “Vân Tiên Sinh, người đọc thư trước đã.”

Vân Vô Nhai có chút không tình nguyện mà buông bình rượu xuống, hờ hững cầm lấy thư, nhưng càng xem thì càng tỏ ra nghiêm túc.

Sau khi đọc xong, Vân Vô Nhai hỏi: “Thẩm Lan Thanh?”

Giọng nói của Vân Vô Nhai quả thực rất dễ nhe, tiếc là người này tiếc chữ hơn vàng, cũng khó cho Nhạc Dục để trao đổi với y, “Là cậu nhóc lần đó chúng ta đứng phía sau bình phong nhìn thấy đấy. Người còn khen cậu ta thiên tư không tệ mà.”

Vân Vô Nhai giật mình: “Ngươi đang muốn gì đây?

Nhạc Dục dừng gãi đầu, hít sâu: “Vân tiên sinh!”

“Ừ!” Vân Vô Nhai vô thức ừ một tiếng, hẳn là đang bất giác chăm chú nhìn Nhạc Dục đang thả hồn lên mây.

Nhạc Dục bất đắc dĩ thở dài, Vân tiên sinh này cái gì cũng tốt, có điều quá ngơ ngẩn, quá xá là ngơ ngẩn.

Vân Vô Nhai tự hỏi xong, dùng ánh mắt bình thường nhìn lại thanh đao cũ của mình, rồi xem xét Nhạc Dục lần nữa, ra lệnh: “Bái sư đi!”

Hả?” Nhạc Dục trợn mắt, kinh ngạc không hiểu.

Vân Vô Nhai tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn, lặp lại: “Bái sư.”

“Vân tiên…” Thấy Vân Vô Nhai hơi cau mày, Nhạc Dục sửa miệng cái vèo: “Sư phụ, vì sao ạ?”

“Muốn trả thù cứ gì? Chờ cậu ta trở về thị tự mình đánh nhau với cậu ta.”

“…” Nhạc Dục ngửa mặt nhìn trời, thực ra hắn chỉ muốn hỏi thăm Vân tiên sinh có người quen nào ở Huyền Thiên giáo núi Côn Luân không, dĩ nhiên nếu y nói có, hắn tất sẽ nghĩ tới chuyện gây sức ép chút đỉnh lên Thẩm Lan Thanh, ấy vậy mà cũng bị nhìn thấu được.

“Ta tìm sư phụ cho cậu ta…” Vân Vô Nhai chăm chú nhìn Nhạc Dục, “Chờ cậu ta về, ngươi phải đánh bại cậu ta.”

Nói rồi, Vân Vô Nhai nhẹ nhàng bỏ đi, không quay đầu lại.

Nhạc Dục nhịn không được kêu to lên: “Sư phụ, người đi đâu vậy?”

Chợt nghe thấy một tiếng nói cứng rắn bay đến theo gió: “Đi tìm sư phụ cho cậu ta, từ ngày mai trở đi mỗi ngày ngươi phải có ít nhất ba canh giờ học với ta.”

“…” Nhạc Dục nửa cười nửa mếu, quả là không ngờ hãm hại người đâm ra hại mình trước.

E là từ ngày mai trở đi, cuộc sống của hắn đại khái sẽ thân bất do kỷ, như đám lá vàng đìu hiu rơi trong gió mùa thu rồi.

Thôi cũng được, làm thầy trò với Vân tiên sinh cũng không mệt nhọc gì, còn có thể học được công phu đầy mình…

Nhạc Dục ngồi trên nóc nhà, gió bấc hiu hiu thổi qua như an ủi.

Vân Vô Nhai chắc là đang rất vui vẻ, tung người mấy cái đã nhảy đến trước ngự thu phòng. Y không mở cửa lớn vào trong, thành thạo búng tay mở toang cửa sổ, lách người tiến vào.

Các đại thần đang nghị sự hẳn cũng đã quen với việc này, dù trong lòng họ có nghĩ ra sao thì tất cả đều biết phải lặng lẽ làm gì.

Hoàng đế Nhạc Hạo nhìn Vân Vô Nhai, Vân Vô Nhai khoát tay ý bảo không có việc gì, rồi tự tìm lấy một tờ giấy, cầm ngự bút quệt mực chu sa viết lên một hàng chữ.

Y không thường dùng mực chu sa để viết thư, nên tất nhiên cũng không biết phải xưng hô với người nhận trong thư thế nào, cũng không viết chỉn chu gì lắm.

“Ngươi dạy Thẩm Lan Thanh, ta dạy Nhạc Dục, tới lúc ngươi bảo Thẩm Lan Thanh quay về, hai đứa nó thay hai chúng ta đánh nhau một trận.”

"Nhược điểm của Thẩm Lan Thanh nhớ bỏ nhỏ cho ta biết, Nhạc Dục không có nhiều thời gian, xem như chúng ta hòa nhau.”

“…” Nhạc Hạo phất tay ra hiệu cho các đại thần quy an, tóm lấy cổ tay đang định gửi thư đi của Vân Vô Nhai, “Sao lại nhớ tới việc này?”

Vân Vô Nhai mặt không đổi sắc, im lặng nhìn Nhạc Hạo hồi lâu mới nói: “Như vậy sẽ không tính là bọn ta động thủ đánh nhau.”

Nhạc Hạo khẽ cong khóe miệng, “Ừm, có điều ngươi chờ ta viết nốt thêm một phong thư, cùng nhau gửi đi vậy.”

Vân Vô Nhai gật đầu xong thì thúc giục, “Ngươi nhanh lên. Thẩm Lan Thanh đã xuất phát hôm trước, nếu muộn, không đổi kịp sư phụ thì phiền đấy.”

“Được.”

-

Hai phong thư, mỗi phong buộc lên chân một chú chim ưng, cùng bay về núi Côn Luân.

Vì vậy, khi Thẩm Lan Thanh theo Thẩm Duệ tới được Huyền Thiên giáo tọa lạc ở sâu bên trong núi Côn Luân, không đợi Thẩm Duệ thưa, chưởng giáo sư phụ của y đã lên tiếng muốn nhận Thẩm Lan Thanh làm đồ đệ.

Vừa mới nói ra tên của Thẩm Lan Thanh xong, hai người đi theo Thẩm Lan Thanh là Thẩm Tùy và Thẩm Nghĩa cũng được trưởng giáo chân nhân đích thân an bài ở hậu sơn, làm sư đệ của nhàn nhã.

Thẩm Duệ hết xin lại xỏ, nhưng chưởng giáo sư phụ chỉ cười mà không nói.

Đùa ông đây chắc? Sư đệ tối ngày ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi sinh nông nỗi thích cào cấu đấu đá đến mức đầu óc ông đau ong ong u u, nay tự dưng phá lệ mở miệng nhờ ông nhận một đồ đệ, ông có thể nào không gật sao?