Quân thần tương đắc - Chương 4

Chỉ có một hơi thở dài còn buông trong ngõ vắng: “Mong sao con ta khỏe mạnh vững vàng, sống lâu trăm tuổi.”

Quân thần tương đắc – Hàn Dạ Phiêu Linh

Cha con họ Thẩm

“Hai người các ngươi định cứ như vậy mà đi?” - Thẩm Thước bước ra khỏi bóng tối, nhìn một người lớn với một trẻ con mà cười như không cười.

Thẩm Duệ buông Thẩm Lan Thanh ra, gãi gãi ót xấu hổ: “Đại ca.”

Thẩm Lan Thanh căng thẳng, cậu lễ phép dạ thưa: “Phụ thân.”

Thẩm Thước quét mắt nhìn Thẩm Lan Thanh rồi lại cẩn thận nhìn cách ăn mặc của Thẩm Duệ, ông tỏ ra hài lòng, gật đầu rồi đưa cho Thẩm Duệ một chiếc túi: “Không phải lần trước đệ bỏ nhà ra đi cũng là theo cửa hông bên này à? Dù sao ở bên ngoài cách mấy cũng không bằng ở nhà, đệ giữ ngân phiếu này mà tiêu.”

“Đại ca ơi.” Thẩm Duệ sụt sịt giọng mũi nấc lên.

Thẩm Thước vỗ vỗ vai Thẩm Duệ: “Lẽ ra là gọi đệ về cùng cả nhà đón năm mới, mà ngờ đâu…”

“Đại ca, huynh cũng biết đệ không muốn ở nhà đón Tết, còn nữa, ru rú miết trong nhà thì phụ thân nhất quyết sẽ bắt đệ lấy vợ cho coi…” Thẩm Duệ cười, ôm lấy cánh tay của Thẩm Thước rồi thừa dịp dụi dụi mặt lên vai Thẩm Thước, “Nên không đi lúc này thì còn là lúc nào?”

Thẩm Thước bật cười, cong ngón tay gõ lên ót Thẩm Duệ rồi ngồi xổm xuống, kéo áo Thẩm Lan Thanh cho ngay ngắn, lại rút từ trong tay áo ra thêm một chiếc túi nữa: “Cậu Lan này, phụ thân cho con ngân phiếu một ngàn hai trăm lượng, còn có thêm chút bạc lẻ. Con cất kỹ vào, đừng làm mất, để đấy mà phòng thân biết chưa.”

Thẩm Lan Thanh vội vàng ấp cả túi tiền nhỏ và ngón tay lành lạnh của phụ thân vào lòng bàn tay mình. Cậu chăm chú nhìn phụ thân, nghẹn ngào mấp máy môi vài cái rồi cũng nói được thành tiếng: “Phụ thân, sao cha không ngăn con ạ?”

“Con trai của ta từ nhỏ đã sáng dạ, con học hành ra sao cha không cần phải lo lắng. Nhưng mà, lúc con sinh ra vì đẻ non nên xương cốt yếu ớt hơn người khác. Bây giờ con muốn đi theo nhị thúc học võ thì cũng được. Học võ để khỏe mạnh hơn, cũng để tự bảo vệ mình. Sao cha có thể cấm không cho con đi?”

“Với cha, Thẩm gia là dòng dõi thư hương, nhiều đời đỗ đạt, nhi tử thân là con trưởng của Thẩm gia, là tông tử của cả họ. Cha không nghĩ để nhi tử bỏ nhà đi học võ là lãng phí, là làm chuyện sai quấy sao?”

“Vậy con trai ta sẽ bỏ hết học hành, chỉ lo tập võ thôi?”

“Không có đâu ạ.”

“Nếu như vậy thì hy vọng con trai ta mai này sẽ văn võ toàn tài, vì sao cha không thể vì thế mà vui mừng?”

“Phụ thân.” Thẩm Lan Thanh nhào đến ôm chầm quanh cổ Thẩm Thước, thút thít nói: “Cảm ơn cha.”

Thẩm Thước cũng ôm lấy Thẩm Lan Thanh, nhẹ vỗ về lên lưng cậu bé, giọng của ông vẫn vững vàng như trước: “Sau này, mọi chuyện con đều phải nghe lời nhị thúc, với những chuyện ở ngoài đời thì thúc ấy là người đáng tin cậy.”

“Dạ.”

“Nhưng con không được học thói hư thật xấu của nhị thúc, phải nhớ rõ tổ huấn, gia quy. Dù cho là thân hay tâm, không bao giờ được quên một chữ “Chính.”

“Phụ thân yên tâm, nhi tử nghe lời cha.”

Thẩm Thước đưa Thẩm Duệ và Thẩm Lan Thanh ra khỏi cửa bên hông nhà.

Bên ngoài cửa đã có một cỗ xe và một con ngựa lông màu mận chín đợi sẵn. Một hán tử tuổi trạc ba mươi dắt ngựa, dẫn theo một cậu người hầu khoảng bảy, tám tuổi  cũng đứng ở một bên cánh xửa chờ đợi.

Thấy hai huynh đệ Thẩm Thước cùng dắt Thẩm Lan Thanh ra đến nơi, hán tử ba mươi mấy tuổi kia liền đưa dây cương cho Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ nhìn hán tử kia thì ngớ người, y quay lại nhìn Thẩm Thước như muốn nói gì đó mà lại thôi, chỉ thấy Thẩm Thước khẽ lắc đầu với y. Thẩm Duệ bèn quay lại choàng tay qua cổ ngựa xoa mạnh, “Đại ca, huynh thật là tốt. Tiểu Tảo Nhi, lão tử nhớ mày muốn chết luôn!”

Chú ngựa Tảo Hồng thở phì phò, kiêu căng quay ngoắt đi, hoàn toàn làm lơ hành động làm thân của Thẩm Duệ.

Thẩm Thước cầm bàn tay Thẩm Lan Thanh, nhỏ giọng bảo cậu: “Hai cha con bác Thẩm Tùy đưa thúc cháu con ra đường cái. Bác Thẩm Tùy làm xa phu đi đường, đến sau núi Côn Luân thì con giữ bác lại để bác chăm sóc trong ngoài thường ngày cho con. Còn Thẩm Nghĩa thì…”

Nói đến đấy, Thẩm Thước đưa mắt nhìn Thẩm Duệ, “Để cho Thẩm Nghĩa ở lại làm bạn với cậu Lan, cùng nhau học võ đi.”

“Đại ca yên trí.” Tự dưng Thẩm Duệ lại ra chiều nghiêm chỉnh, “Đệ sẽ sắp xếp ổn thỏa hết cho.”

Thẩm Tước tự tay bế Thẩm Lan Thanh đặt lên xe ngựa.

Bên ngoài cỗ xe nhìn khá đơn giản nhưng bên trong có trải vài lớp đệm da rất êm, có một bộ lò sưởi bằng bạch ngọc, ngăn kéo ở hai bên thùng xe đựng đầy lương khô, điểm tâm. Ở một góc sáng sủa trong thùng xe còn có hai túi quần áo. Thẩm Lan Thanh mắt đỏ hoa hoe, ôm chầm cổ Thẩm Thước.

Cậu biết Thẩm Tùy là một trong những ảnh thị của phụ thuân, võ nghệ dày dạn, am hiểu rất sâu về thuật truy tung, cũng biết phong tục sinh sống ở nhiều nơi. Ở kiếp trước, khi một mình cậu đột nhập vào trong đất Hung Nô, phụ thân đã phái Thẩm Tùy dẫn người đi tìm cậu.

Còn Thẩm Nghĩa, có lẽ cũng không phải nhi tử của Thẩm Tùy. Chỉ vì cậu hư, làm loạn hết phép tắc nhà họ Thẩm, thân lại làm trưởng tử nên không thể mới mười tuổi mà chọn riêng một ảnh thị cho mình, nên phụ thân mới chọn trước cho cậu một người làm hầu cận bên mình.

Tình thương của cha lớn lao như vậy, cậu có phải là ích kỷ quá không?

Dù trong thư cậu đã viện ra đủ thứ lý do, chung quy cũng là vì cậu muốn hoàn toàn cắt đứt tư tình của riêng mình, vẽ ra một lý do tạm rời khỏi kinh thành một thời gian mà thôi.

“Phụ thân, là do con sai quấy.” Dù là kiếp trước hay kiếp này, là do con sai quấy hết thôi.

“Con trai ta không việc gì tự trách mình, là do cha có tư tâm nên cố ý dung túng cho con sai quấy.” Thẩm Thước buông Thẩm Lan Thanh ra, “Con đi đi, sớm học thành tài trở về, cũng là hiểu cho tư tâm của cha.”

Thẩm Lan Thanh nghẹn ngào, thì ra cậu chưa bao giờ hiểu rõ được phụ thân của mình.

Thẩm Thước đứng ở bên cửa hông mà nhìn bọn họ ra đi, cho đến khi cả ngựa lẫn xe đã hoàn toàn chìm vào bóng tối rồi mới quay người trở vào trong.

Chỉ có một hơi thở dài còn buông trong ngõ vắng: “Mong sao con ta khỏe mạnh vững vàng, sống lâu trăm tuổi.”

Câu nói “tuổi trẻ mất sớm” kia của Thẩm Duệ, rốt cuộc vẫn làm Thẩm Thước lo âu.

-

Hôm sau, điểm tâm xong xuôi, Thẩm Thước mời Thẩm Thượng Khôn vào thư phòng, lấy ra hai phong thư cất từ đêm qua đưa cho ông cụ.

Thẩm Thượng Khôn mở thư ra xem, càng đọc càng nổi giận, đọc đến mặt đỏ phừng phừng mới đanh giọng hỏi: “Thằng hư hỏng vô liêm sỉ kia dẫn cháu Lan đi lúc nào?”

Thẩm Thước cúi gằm xuống: “Đêm khuya hôm qua họ quất ngựa phi nhanh, lúc này e là đã đi được bảy, tám trăm dặm, không đuổi kịp được rồi.”

“Ngươi biết trước rồi à?”

Đúng thế, không chỉ là biết mà còn âm thầm tiếp tay làm bậy, nhưng Thẩm Thước chỉ nói: “Nhị đệ cũng có bàn sơ qua với con trước.”

“Cháu Lan là trưởng tôn của Thẩm gia mà ngươi không hề ngăn cản, tùy ý để bọn họ làm loạn hay sao?” Thẩm Thượng Khôn phẫn nộ đập bàn đánh rầm một cái, “Ngươi làm phụ thân thế nào mà lại để trưởng tôn Thẩm gia đi làm hạng vũ phu?”

“Phụ thân bớt giận, cháu Lan sẽ không bỏ bê học hành đâu ạ.”

“Cháu nó chỉ là một đứa trẻ, lại đi theo đứa hư thân Thẩm Duệ mà không có ai ở bên đốc thúc học hành, hỏi sao không bỏ bê?”

“Phụ thân, nhị đệ chỉ có khi ở nhà mới nhanh nhảu đoảng, từ trước đến giờ ra ngoài hành sự rất có chừng mực, người không nên lo lắng.”

“Trưởng tôn của Thẩm gia ở trong tay nó, bảo sao ta không lo lắng hử? Sai người đi đón cháu Lan về ngay đi!”

“Phụ thân, vài ngày gần đây Thái tử thường xuyên hỏi han đến cháu Lan, Thế tử Vân vương Nhạc Uyên cũng liên tục hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cháu nó. Nhi tử lo lắng, nếu cháu Lan còn bệnh mà tham dự chọn thư đồng, vạn nhất lỡ động chạm vào kiêng kị của Thái tử thì chẳng thà để cháu Lan đi cùng nhị đệ, vừa có thể tránh được việc này, mặt khác để cho cháu Lan luyện chút võ thuật, cường kiện thân thể…”

“Đừng đem cái cớ tránh né Thái tử mà qua mặt ta! Không phải không có khả năng là Thái tử có ý chấm riêng cháu Lan nhà ta rồi!”

Thẩm Thước bất đắc dĩ, quỳ ngay trên đất, gối đập vào nền đất kêu thành tiếng: “Phụ thân, vì sao người phải dữ dội như vậy? Dù xuất phát từ nguyên nhân nào đi nữa, cháu Lan tránh né việc tuyển chọn đã động chạm đến thể diện của Thái tử rồi. Nhi tử không dám nghĩ xa hơn nữa, huống hồ, nhi tử thật sự không muốn cháu Lan tuổi trẻ mất sớm, để nhà ta kẻ đầu bạc tiễn đưa kẻ đầu xanh.”

“Ngươi cũng bị đứa hư đốn kia mê muội, quyết chí không đi đón cháu Lan về nhà phải không?”

“Vâng.”

Thẩm Thước đáp lại như chém đinh chặt sắt, “Phụ thân cũng không cần phái người đuổi theo. Thẩm Tùy đã lên đường cùng họ rồi.” Ý ám chỉ là, có Thẩm Tùy xuất thần nhập hóa đi theo, người muốn đuổi thì cứ đuổi. Đến khi Thẩm Duệ đưa Thẩm Lan Thanh đến núi Côn Luân rồi, cha có phái người đuổi theo cũng phí công thôi.

Thẩm Thượng Khôn nghe đến đó thì đem gia pháp ra lần nữa, bây giờ là ông cụ tự mình ra tay, đánh con trai trưởng ngạo mạn của cụ một trận tơi bời, không ai dám cản.

-

Hôm sau, Thẩm Thước xin nghỉ vào triều.

Nhạc Uyên bảy tuổi béo ú đùn đẩy Thái tử Nhạc Dục tám tuổi mau mau đến phủ Vệ Quốc công thăm bệnh, chẳng qua là từ thăm Thẩm Lan Thanh chuyển sang thăm Thẩm Thước mà thôi.

Nghĩ việc tuyển thư đồng đã qua được mấy ngày, phụ hoàng nhà mình chắc cũng không còn giận nhiều nữa, Nhạc Dùng bèn biết thời biết thế, dẫn thư đồng Nhạc Uyên, Ân Du, Liêm Nhược Phi và Cảnh Ngạn Bạch cùng nhau ra khỏi cung, đến phủ Quốc công.

Quan Thiếu Chiêm sự hàng Chính Tứ phẩm của Chiêm sự phủ, Học sĩ Chính Ngũ phẩm của Hàn Lâm Viện là Thẩm Thước cao bệnh xin nghỉ, nên đích thân Thái tử đến phủ quốc công thăm người ốm.

Vệ quốc công Thẩm Thượng Khôn vội ra nghênh giá, tỏ vẻ cảm kích vô cùng.

Nhưng đương sự Thẩm Thước thì kinh sợ, ráng chịu đựng vết thương đau đớn sau lưng, thay công phục tươm tất rồi cũng ra hành lễ tạ ơn Thái tử điện hạ.

Nhạc Dục thấy Thẩm Thước mặt mày tái nhợt, đầu vã mồ hôi thì bảo Thẩm đại nhân bệnh tình không nhẹ, cố ý giả bộ nhân nghĩa mà cho phép Thẩm Thước nghỉ ngơi thêm ít hôm để dưỡng bệnh.

Khách sáo xong, bệnh tình cũng hỏi xong, Nhạc Uyên liền nháy mắt liên hồi với Nhạc Dục.

Thật ra, mới vừa bước vào cửa thì Nhạc Dục đã nhớ Thẩm Lan Thanh bỏ xừ đi, nhưng mà cậu nhỏ giỏi kềm chế hơn Nhạc Uyên, nên cũng giả bộ làm lơ giỏi hơn Nhạc Uyên.

Nhưng thấy đợi lâu vậy rồi mà Thẩm Lan Thanh không ra thỉnh an một tiếng, Nhạc Dục cố ý đưa mắt nhìn đáp lại mấy cái chớp mắt như muốn rút gân của Nhạc Uyên rồi nhẹ gật đầu, đè sự sốt ruột trong lòng xuống để trưng ra bộ mặt cục băng nhỏ, vờ tùy tiện hỏi: “Thẩm đại nhân, sao không thấy lệnh lang?”

Nhạc Dục vừa nói xong, có ba người biểu cảm thay đổi.

Nhạc Uyên thì hóng lộ hóng liễu, Cảnh Ngạn Bạch xoay ra tò mò, còn Thẩm Thượng Khôn thì đen mặt đi một chút.

Lúc này mà nói ra chuyện Thẩm Lan Thanh bỏ đi học võ thì chuyện coi như là đi đời nhà ma, dù Thẩm Thượng Khôn cụ có thể bắt Thẩm Lan Thanh từ núi Côn Luân trở về thì cũng chẳng được tích sự gì.

Thẩm Thước thấy ngón ngữa bàn tay trái của phụ thân giật giật hai cái nhưng ông tỏ vẻ không hay biết gì, chỉ nhìn xuống đất, không nhanh không chậm mà thưa: “Điện hạ tha lỗi cho thần được hói, khuyển tử không ở trong phủ nữa.”

“A?” Nhạc Dục rướn đôi mày anh khí, “Đây là nói thật?”

Thẩm Thước khom người hành lễ: “Thần sợ hãi, tuyệt đối thần không dám lừa điện hạ. Khuyển tử thật sự không ở trong phủ nữa. Điện hạ chắc có điều chưa biết, từ lúc bé khuyển tử đã yếu ớt, mấy hôm trước xá đệ về phủ, vừa thấy khuyển tử đã nói nếu cứ tiếp tục như vậy e là lìa đời khi tóc còn xanh, vì chuyện này mà xá đệ đã phải chịu một chút răn đe của gia phụ…”

“Á! Hèn chi hôm kia chỉ đẩy cậu ta có chút xíu mà cậu ta đã xỉu luôn!” Nhạc Uyên sợ hãi kêu, sau đó thì ra vẻ xấu hổ. Thẩm Thước cười trấn an Nhạc Uyên, ngay tức khắc lại thở dài bất đắc dĩ: “Khó trách khuyển tử dù có làm trái gia quy cũng không chịu nói ra đầu đuôi vì sao lại bị thương. Thế tử chắc chưa hay biết, từ hôm đó khuyển tử vừa về đến nhà đã lăn đùng ra ốm, chưa khỏi hẳn đã ra ngoài vọc tuyết, nhiễm phong hàn, nên lúc đó mới bỏ lỡ chuyện tuyển thư đồng. Khuyển tử vì thế mà tự trách rất lâu, cứ bảo là bản thân vô phúc…”

Nhạc Uyên xấu hổ cúi gằm, khuôn mặt tròn lẳn đỏ bừng lên.

Nhạc Dục lườm Nhạc Uyên một cái, trong lòng thằng bé ấm ức không ít --- Thẩm Lan Thanh còn không phải cố ý tránh mặt cô gia?

Thẩm Thước cúi mắt xuống che đi cảm xúc trong đôi ngươi: “Ngày tuyển thư đồng, xá đệ hồi phủ thấy khuyển tử như vậy thì lo lắng bứt rứt không yên, sau đó cùng gia phụ và thần bàn bạc để y dẫn khuyển tử về núi Côn Luân tìm thầy học võ”

“Thẩm gia là dòng dõi thư hương, Vệ quốc công và Thẩm đại nhân có thể cho phép Thẩm Lan Thanh đi học võ sao?” Nhạc Dục đảo mắt qua Thẩm Thượng Khôn rồi lại dò xét từ đầu đến chân Thẩm Thước.

Thẩm Thước điềm đạm mà nói: “Gia phụ không đồng ý, lại đem gia pháp ra đánh xá đệ. Sau đó xá đệ tìm thần bàn luận, bị thần vọt cho hai roi nhưng xá đệ vẫn không từ bỏ ý định. Thần cũng sinh tư tâm, sợ mai này người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nên đành biết thế biết thời mà cho phép.”

“Ý của ông là lệnh lang đã rời khỏi kinh thành rồi?”

“Vâng.”

Nhạc Dục chau mày, cậu ta hỏi như thế nhưng hình như chưa thật sự tin rằng Thẩm Lan Thanh đã rời kinh: “Đi từ lúc nào?”

“Hồi bẩm điện hạ, giờ hợi canh ba đêm qua.”

Nhạc Dục hồ nghi thăm dò Thẩm Thước: “Ông nói thật à? Vì sao họ phải lên đường đêm hôm khuya khoắt như vậy?”

Thẩm Thước nhìn sang phía Thẩm Thượng Khôn, mặt đầy vẻ áy náy.

Thẩm Thượng Khôn tức ngực đến khó chịu, lòng thầm nghĩ hận không thể dữ tợn đánh Thẩm Thước thêm một hồi, nhưng không thể không phối hợp diễn tiếp với Thẩm Thước: “Điện hạ, đây cũng là chuyện xấu riêng tư trong nhà…”

Lòng Nhạc Dục giờ cũng đang nhảy loạn cào cào, nhất là đây là chuyện về Thẩm Lan Thanh nữa. Thằng bé đảo mắt qua bốn thư đồng: “Vệ Quốc công, bọn họ tính ra thì không phải là người ngoài với cô gia.”

Thẩm Thượng Khôn ai oán kêu lên: “Điện hại, hai đứa nó đêm hôm khuya khoắt khỏi hành là vì lừa gạt thần. Ngay cả thư hai thúc cháu nó để lại mà Thẩm Thước cũng giấu đến sáng hôm sau mới giao vào tay cho thần xem, sợ thần phái người đi đón cháu Lan trở về.”

“Thư?” Nhạc Dục chợt hứng thú tràn trề với lá thư kia, đang tính dùng mánh lới chôm thư học lỏm được từ Vân tiên sinh thì thấy Thẩm Thượng Khôn nước mắt già nua rơi lã chã, lấy ra hai phong thư: “Điện hạ, ngài xem, ngài xem, con cháu chúng nó tung hứng với nhau mà lừa gạt cựu thần đây mà.”