1930 | 24 - 25

1930 | 24 - 25
“Đi cùng anh đi, chúng ta sẽ rời bỏ Thượng Hải. Anh sẽ… đối xử tốt với em!”
“Bội Tư, nhiều năm như vậy, anh đã làm cho em không biết bao nhiêu là việc…. Lẽ nào mỗi một việc… đều là vì có lợi cho anh sao?”
Im vắng trải thật lâu, rồi Diêu Bội Tư nói nhẹ hẫng: “Tôi hiểu, tôi đều hiểu… Tôi xin anh, giúp tôi một lần cuối cùng nữa thôi,
Read More

1930 | 20 - 21

1930 | 20 - 21

Mãi lâu sau, dưới ánh đèn lu mờ trên thuyền, Cao Kính mới vươn người dậy ngắm nhìn Phạm Văn Cổ đang gần như hoàn toàn trần trụi. Tay và chân anh mảnh khảnh, nước da anh trắng muốt, và vẻ mặt mê man nơi anh, khiến cậu ta có một cảm giác bất lực. Hít sâu một hơi, Cao Kính rút dưới đệm ra một khẩu súng, áp vào đầu anh rồi thì thầm hỏi: “Tiểu Cửu, anh cứ ngủ yên như thế mãi nhé, có được hay không?”

Read More

Ly Uyên | Dao Kinh | 3

Ly Uyên | Dao Kinh | 3

Khóe môi Ngụy Ly rỡ ràng đến độ vẽ lên một vòng cung. Nụ cười này thuộc về Tiểu Viên ngày đầu gặp gỡ, là dịu dàng khắc cốt ghi tâm chôn sâu dưới tính cách lông bông bất cần. Tiếc là, Trịnh Uyên nào có biết.

Cậu chỉ nghe bên tai, thật rõ ràng, có tiếng nói nỉ non thì thầm như giọng nói của một người tình, "Uyên... ta để em đi."

Sau đó, Ngụy Ly vươn thẳng người, Trịnh Uyên thấy trong đôi mắt hắn trong trẻo không một gợn sóng.

Chẳng qua, đều chỉ là một lúc động tình mà thôi.

Read More

1930 | 18 - 19

1930 | 18 - 19

Phạm Văn Cổ cúi mắt xuống. Cách một lúc sau, anh không nói không rằng quay trở về nằm sấp người. Cao Kính nhìn Phạm Văn Cổ úp sấp ở phía đó, thật lâu nhưng cậu ta không cử động mảy may. Cuối cùng rồi thì cũng chỉ áp lên người anh, không một động tĩnh. Đêm đó họ không làm tình. Cao Kính chỉ ôm anh, một hồi sau cậu cảm thấy anh đang run rẩy, một lúc sau nữa thì nghe thấy anh nhẹ giọng một tiếng cảm ơn. Cao Kính không nói gì, chỉ ôm anh càng chặt.

Read More