Khát Khao Khôn Cùng | [Phiên ngoại] - Du Lịch

Khát Khao Khôn Cùng | Lam Lâm

Như và QT

Nhưng bây giờ Gia Ngạn muốn cùng hắn đi du lịch, tiêu hết khoản tiết kiệm ít ỏi anh để trong ngân hàng cũng không ngại. Hơn nữa hằng năm đều muốn cùng đi.

Vậy là, tương lai rất dài về sau hẳn sẽ có thể là một tương lai trọn vẹn.


Du Lịch

Người ở chung với anh là Tiếu Mông vì lý do phải đi công tác quanh năm suốt tháng, nên trên va li của hắn dán đầy nhãn các nước, còn trên hộ chiếu đã đóng dấu nhiều tới nỗi không còn trống được trang nào. Còn anh, tới hộ chiếu cũng chẳng có.

So với "đẳng cấp" của hắn, anh chẳng có lấy đủ tiền để đi một chuyến du lịch, dù là chỉ đến các thành phố gần đây. Vì anh đang ăn nhờ ở đậu, lại đang phải trả món nợ với Tiếu Mông từ ngày xưa.

Ban đầu, lúc Gia Ngạn trả tiền cho hắn, Tiếu Mông chỉ cười nhạt. Nhưng có một hôm kia, như thường lệ, sau khi xem xong hai tập phim truyền hình sến sẩm lúc tám giờ, Gia Ngạn bị nội dung phim làm cho than dài thở vắn, cảm khái cho nhân vật nữ bị bồ đá từ hôn: "Quả nhiên đàn ông chỉ cần có chút tiền là đổ đốn ha."

Hôm sau thức dậy, bất thình lình Tiếu Mông bắt đầu đòi nợ anh.

Thế là Gia Ngạn phải trải qua những ngày tháng nai lưng trả nợ. So với thu nhập của anh, số tiền hằng tháng phải trả thật sự quá lớn. Còn anh, trừ chút xíu tiền tiêu vặt còn ít hơn học sinh trung học và tiền vé giao thông tháng, còn lại đều bị Tiếu Mông cướp sạch.

Cũng còn may, anh ở chung với Tiếu Mông, nhờ phúc của hắn nên cuộc sống hằng ngày cũng còn đảm bảo. Có nhà để ở, trong tủ có quần áo để mặc, trong tủ lạnh có đồ ăn thức uống. Gia Ngạn mỗi ngày ăn no mặc ấm nên cũng không thấy bất mãn chuyện gì, ngày tháng trả nợ xem như cũng yên ổn đấy chứ.

Nhưng anh không có tiền tiết kiệm, nên ước mơ đi du lịch mãi mãi chỉ là ước mơ. Hiếm hoi lắm mới có kỳ nghỉ mà túi lại chẳng có đồng nào, anh chỉ có thể ngồi nhà. Dù sao, đầu năm nay giá cả tiêu dùng cũng tăng, nên muốn ra khỏi nhà - tuy là chỉ hít thở hơi máy điều hòa, ăn một cốc kem - đều khiến ví tiền của anh bị uy hiếp nghiêm trọng.

Ở nhà cũng không phải là không tốt. Anh ra ngoài, đến cây kem cũng không ăn nổi, nhưng ở nhà thì có thể một mình ôm cả hộp kem Haagen Dazs ăn ngon lành. Đây là Tiếu Mông cho phép anh.

Nhưng cô nam quả nam ở chung một phòng, giải trí thì trừ xem tivi, ăn kem ra... thì chỉ có thể làm chuyện "đó".

Đúng ra phải nói là là trong thời gian tạm nghỉ lúc làm chuyện "đó", anh có thể ăn kem, xem tivi.

Kỹ thuật của Tiếu Mông rất tốt, dù muốn dù không bị hắn làm đến mức tiêu chảy chăng nữa, anh cũng rất thích làm điều đó với Tiếu Mông (đương nhiên chuyện xấu hổ như vậy anh chưa bao giờ dám nói ra miệng).

Nhưng cứ mỗi lần kỳ nghỉ ngắn dài nào trôi qua, trở lại công ty làm việc, các đồng nghiệp sẽ bắt đầu bàn tán chuyện ngày nghỉ xả hơi như thế nào, còn anh chỉ biết nói: "Tôi... tôi ở nhà..."

"Không ra ngoài luôn à? Ở nhà chán chết."

"Ra ngoài một chút cũng tốt mà. Phim truyền hình bây giờ gớm chết, anh ở nhà giết thời gian bằng gì?"

Dĩ nhiên anh nào dám nói thật là suốt ngày ở nhà bị XXOO, phải không?

Cho nên, Gia Ngạn nghĩ cách trích một ít từ khoản tiêu vặt còm cõi của anh, rồi cộng thêm tiền làm ngoài giờ, muốn trong thời gian trả nợ mình vẫn còn có thể dư chút đỉnh.

Đi nước ngoài là chuyện quá mức xa vời, còn đi trong nước, với chi phí anh có rồi trừ đi những khoản ăn ở tất yếu, hiện giờ đại khái chỉ đủ để đi tới quảng trường gần đó mà thôi.

Anh phải nỗ lực hơn nữa mới được.

Chắc hẳn là do lòng thành của anh làm ông trời cảm động, đúng là đã có chuyện tốt lành từ trên trời rơi xuống.

Hôm nay Gia Ngạn về đến nhà mà mặt mũi hớn hở, còn Tiếu Mông làm thêm giờ đến khuya mới về tới nhà. Hắn mang tài liệu về nhà, cơm nước xong lại tiếp tục ngồi máy tính làm việc. Gia Ngạn không tìm được cơ hội nào khoe với hắn, chỉ có thể cười lỏn lẻn một mình.

Mãi đến trước lúc đi ngủ, Gia Ngạn cũng không tìm được cơ hội nào, anh không nhịn được bèn hỏi người đang đeo mắt kính đọc tài liệu kia: "Tiếu Mông, em muốn nói với anh chuyện này..."

"Ừ..."

"Anh có muốn đi đâu đó hay không?"

Tiếu Mông vẫn dán mắt lên màn hình, "Ừ? Bây giờ à? Đi đâu?"

"Không phải. Hai ngày sau không phải là ngày lễ, cả nước đều được nghỉ sao? Anh nghĩ xem nên làm gì?"

"Ở nhà đi."

"Nhưng ở nhà mãi cũng không làm gì, sẽ buồn đấy..."

Tên đàn ông đang mím môi gõ bàn phím đột ngột dừng tay lại, quay sang nhìn thẳng vào người ở trên giường, "Ở cùng anh không có việc gì làm à? Buồn à?"

"A..."

"Em thấy thế này chán sao?"

"Sao? Cũng không phải... Nhưng không thể cứ ở mãi trong nhà làm, làm việc này được." Gia Ngạn liều mạng túm lấy chiếc quần ngủ đang bị Tiếu Mông tuột xuống, giãy dụa, "Cũng nên ra ngoài..."

"Được thôi." Tiếu Mông nghĩ một lát rồi nói, "Vậy thì lúc đó ra khách sạn thuê phòng."

"Em không có nói vậy...." Gia Ngạn bị ăn hiếp đến mức mồ hôi rịn ra chóp mũi, cố sống cố chết nắm chặt tay hắn, giữ hắn đừng có lộn xộn nữa, kẻo không hết đêm nay cũng chẳng nói được cho đàng hoàng tử tế, "Là thế này, công ty bên em muốn tổ chức cho nhân viên đi du lịch Tô Châu, Hàng Châu, là thiên đường nhân gian...""Có gì hay ho mà đi hả. Tối nào chẳng phải chúng ta cũng lên thiên đường sao? Em có dám nói em không 'high' đến mức bay lên luôn?"

"Nhưng mà, nhưng mà... a, a, đừng, không được chạm vào đó... để em nói xong... không, không được, a... a..."

Rốt cuộc, Gia Ngạn cũng không cách chi nói hết được. Mấy chục phút sau đó anh chỉ có thể bật ra những âm đơn.

Chẳng dễ dàng gì Tiếu Mông mới thỏa mãn rời khỏi người Gia Ngạn. Còn anh được buông ra, thở hồng hộc nằm bẹp một lúc lâu, sau đó không nói không rằng ngiêng đầu sang một bên, có vẻ như đã bỏ cuộc, rồi im lặng xoay qua, kéo chăn đắp kín người.

Một lát sau nữa, Tiếu Mông vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, dán sát mặt hắn vào cách một tấm chăn, "Có việc gì sao?"

"Không gì cả..."

Tiếu Mông vuốt ve lưng anh, "Không phải em muốn nói gì đó với anh?"

"Cũng không có gì đặc biệt, quên đi..."

Tiếu Mông thấy kỳ cục, nhìn thẳng vào anh, "Em đang có chuyện gì?"

Anh vừa bị hành một trận, rúc người trong chăn gắng gượng nói một cách áp lực, còn mang theo sự thất vọng, "Em thì lúc nào cũng như vậy. Lúc em nói chuyện anh có bao giờ nghe em đâu."

"...Gia Ngạn."

"Em biết, công ty bên em nhỏ, phúc lợi không được tốt. Bên này đi du lịch thế này thế kia anh không có hứng thú cũng phải."

Khi anh nói những điều này cũng không giận gì cả, chỉ như đang tự nhắn nhủ chính mình. Nhưng trong giọng nói không che giấu được nỗi buồn.

"...”

"Em ngủ trước đây."

Gia Ngạn cuộn người vào chăn ngủ một lát thì bị một bàn tay vói vào trong nhẹ nhàng lay tỉnh. Nói "lay tỉnh" không chính xác lắm, vì căn bản anh đã ngủ được gì đâu.

"Em nói lại lần nữa."

"A?"

"Chuyện em muốn nói với anh, nói lại lần nữa đi, anh nghe."

Anh im lặng một lúc rồi bắt đầu nói từ trong chăn, "Công ty bên em muốn tổ chức cho nhân viên đi du lịch. Nhân viên được miễn phí..."

"Ừ."

"Nếu muốn đưa bạn bè hay người thân đi cùng thì chỉ cần đóng thêm một chút."

"Ừ."

"Em đã để dành phần tiền đóng cho anh."

"..."

"Chỉ là đi Tô Châu Hàng Châu thôi, chỗ ăn ở chắc cũng không được tốt lắm. Nếu anh không muốn đi, ngày mai em nói họ hoàn tiền lại."

Lại lặng lẽ mất một hồi, Tiếu Mông nói, "Em đang mời anh đi du lịch với em à?"

Cái người đang rúc vào chăn im thin thít rốt cuộc cũng phải gật đầu.

Rồi im lặng một hồi thật lâu nữa, Tiếu Mông mới đằng hắng một tiếng như đang kềm chế chuyện gì đó, "Anh đồng ý là được."

Gia Ngạn ở trong chăn rốt cuộc hơi giật mình, "Nhưng mấy chỗ này không phải anh đã đi qua rồi sao. Hình như còn ở lại một thời gian nữa?"

"Ừ."

"Đi lại anh không chán à?"

"Chả sao." Tiếu Mông ơ hèm một tiếng, "Cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, bây giờ chắc cũng nhiều thay đổi, anh trở lại cũng chẳng vấn đề gì."

Cuối cùng anh mới vui vẻ hẳn lên, ló đầu ra khỏi chăn nghiêng mình lại nhìn hắn, "Tiếu Mông, sau này mỗi năm chúng ta đều đi du lịch một chuyến đi."

"Ừ?" Tiếu Mông dường như không phản ứng kịp.

"Em biết, có rất nhiều nơi anh đã đi qua, những thành phố gần đây chắc chắn anh không muốn đi. Nhưng thực ra mỗi năm em đều có thể để dành một ít tiền, sau đó nếu đi những nơi anh chưa tới, chi phí có cao một chút cũng không sao. Thế nào?"

Tiếu Mông không đáp không rằng, chỉ có chút mềm lòng mà dùng sức ôm cơ thể gầy gò của anh vào lòng, hôn lên vầng trán lạnh lẽo đó một chút, sau đó mặc kệ mấy tiếng lí nhí phản đối, càng đè anh xuống.

Đáp lại việc Lâm Gia Ngạn bỏ tiền mời hắn đi du lịch, hắn quyết định từ ngày mai sẽ không bắt Gia Ngạn ru rú ở nhà, cũng không cắt xén ví tiền của Gia Ngạn để tên ngốc kia đến mời người ta ăn một bát mì cũng không đào đâu ra tiền, không kết bạn được với ai.

Mặc dù, hắn rất muốn ép buộc thế giới của Gia Ngạn thu nhỏ lại chỉ còn có hắn, như thế anh mới không có cơ hội để dao động.

Nhưng bây giờ Gia Ngạn muốn cùng hắn đi du lịch, tiêu hết khoản tiết kiệm ít ỏi anh để trong ngân hàng cũng không ngại. Hơn nữa hằng năm đều muốn cùng đi.

Vậy là, tương lai rất dài về sau hẳn sẽ có thể là một tương lai trọn vẹn.

Vậy là, hắn đã có thể tin anh rồi.