Liễu Ngôn

柳言 | Ciel Mu

Như và QT

"Tương Quân rủ lòng, cầu Tương Quân... Cầu Tương Quân, đặng cho hắn vô bệnh vô tai, bình an suốt đời."


Liễu Ngôn

 

 

Liễu Ngôn bước qua tuổi mười tám, giắt kiếm rời khỏi núi Hoa Sơn. Cậu nhằm về hướng thảo trường oanh phi thẳng tiến, đi phó một ước định ở Giang Nam.

Uớc định cùng Ẩn công tử.

-

Ẩn công tử là ai? Khắp giang hồ không ai nói được rõ ràng. Chuyện kể lại rằng y nhân một lần tán thưởng câu "Ngũ nguyệt Thiên San tuyết" của thi tiên Lý Bạch[i], trong ba ngày từ miền Lĩnh Nam chướng khí mịt mù một mạch chạy tới đỉnh Thiên San, chỉ bởi được xem tuyết rơi trong ngày xuân một lúc.

Có chuyện kể rằng y từng nhân nhất thời hứng thú, xông vào vô số vườn nhà người ta, không coi ai ra gì bẻ đi mọi cành hoa mẫu đơn xương tro[ii] đang lúc nở rộ khắp thành Lạc Dương, sau đó tại mười dặm ngoài thành đốt hoa nấu rượu. Bầu rượu từ nguyên một khối ngọc Hòa điền dương chi mài dũa tạo thành, nhưng trong bầu đựng là loại Trúc Diệp Thanh tầm thường nhất hạng.

Có câu chuyện kể y từng đi khắp mọi thanh lầu sở quán trứ danh nhất thành Dương Châu, bỏ hết ngàn vàng để tìm một cô gái tình cờ gặp qua trên lộ, kết quả đúng thật là đầu bài hoa khôi của Di Phượng Các. Ai nấy đều kháo nhau, quả là một đoạn giai thoại phong nguyệt minh châu mông trần, đắc ngộ lương nhân[iii]. Cô gái kia cũng điểm trang tựa song lầu lã chã nhỏ lệ. Chẳng dè Ẩn công tử không đợi cô xuống lầu, mới đứng ở đàng xa trông tới đã tung người đi mất ---- Y yêu thích khi cô đi ngang qua vai thì mắt rũ mi ngoan, hôm nay cô viền mắt đỏ thắm lệ ứa tràn mi, còn đâu cái vẻ rụt rè như thủa ấy.

Ẩn công tử là một nam nhân rất phong nhã, rất xa xỉ, rất sành sõi chuyện hưởng thụ. Quan trọng là, tuổi y còn rất trẻ, cũng có khả năng rất chi anh tuấn.

Quan trọng hơn nữa, võ công của y rất cao cường, còn có, cái gì cũng dám làm.

Năm mười lăm tuổi, y tới đại náo hội nghị võ lâm minh chủ, trong vòng có ba mươi chiêu đã cắt được thủ cấp của tân minh chủ, xốc vào mũi kiếm rắc bụi máu xuống lôi đài thí võ, vung thành một chữ "Sai" thật to. Chỉ tội nghiệp cho tân võ lâm minh chủ thân mang chí lớn, tấm lệnh bài lủng lẳng treo bên hông còn chưa kịp ấm chỗ.

Năm mười bảy tuổi, y nhắm trúng một bang thủy phỉ xưng bá duyên hải Lâm An mười năm trời, lưng gánh nợ máu của hơn ba mươi đại danh cao thủ của bảy môn phái - Định Phong Bang. Một chiêu duy nhất, cả trăm bang chúng đều bỏ mạng, dưới thân sạch sẽ không lấm chút máu tươi. Có người kể, lúc thủy phỉ nhảy lên bến đò vơ vét tài sản khách đón thuyền, đúng lúc gặp Ẩn công tử cũng ở đó, cho nên đã cứu viện một tay. Nhưng những người sành sõi giang hồ lại nói, nguyên nhân thật sự để Ẩn công tử xuất thủ, là bởi vì khi bọn thủy phỉ gặng hỏi tiền tài của y đã quên béng đi phải nói một tiếng “Làm ơn".

Ẩn công tử khiến giang hồ hắc bạch lưỡng đạo nghe thấy đều biến sắc, là tử địch chung của cộng đồng. Thây kệ ngươi tội ác tày trời hay chính nhân quân tử, ngươi sẽ không bao giờ biết lúc nào y nóng máu sôi trào rồi mượn tạm cái đầu của ngươi đặng rong chơi. Nghe kể, chỗ y thường xuyên trú ngụ được xưng là Giang Nam tái ngoại, bên trong trang trồng rộ loài bích đào mịt mù khói nước.

Người trong giang hồ gọi chốn đó là Vô Mệnh sơn trang, đem mạng tới, bỏ mạng về.

Ai cũng biết tới sự tồn tại của Ẩn công tử.

Mà lúc y muốn gặp ngươi, thông thường chỉ có thể phát sinh hai chuyện: Giết người và bị giết.

Y giết người, ngươi bị giết

Giang hồ là nơi chốn phức tạp rối mù, giữa hai người xưa nay không quen không biết vẫn có thể nảy sinh quan hệ. Nếu nói tới có cừu oán với Ẩn công tử, tám chín phần mười người trong giang hồ đều có.

Trên lưng Ẩn công tử, đám oan hồn nộ quỷ e rằng còn nhiều hơn so với bọn tà đạo trong giang hồ. Huyền án nào đi vào ngõ cụt, đều có thể đổ hết cho Ẩn công tử.

Nguyên do của Liễu Ngôn đơn giản hơn nhiều --- Năm cậu mười tuổi, Ẩn công tử giết chết đại sư huynh thương yêu cậu nhất.

-

Chưa tới mười tuổi, Liễu Ngôn cũng như mọi đứa trẻ được đưa lên núi Hoa Sơn, ban ngày tập võ, ban đêm đọc sách. Vào những ngày trời lạnh thì lẩn như chạch con vào trong ổ chăn của sư huynh, khanh khách cười tránh né sư huynh cù nhột.

Qua năm mười tuổi, Liễu Ngôn làm mỗi hai việc: luyện kiếm, sau đó khiêu chiến. Đường kiếm của cậu rất mau lẹ, chưởng pháp nhẹ nhõm, đôi mắt sáng quắc. Tên tuổi lúc này của cậu như chim sơn ca buổi ban trưa, chao liệng trong mây trời, ngước nhìn không thấy bóng.

Chờ đến khi hai chữ Liễu Ngôn vang danh như sấm dậy bên tai, khắp ngõ ngách giang hồ cũng truyền đi tin tức Hoa Sơn thiếu niên chưởng môn muốn tìm Ẩn công tử báo thù.

Nếu tìm không gặp cừu nhân, chỉ đành đợi cừu nhân tới tìm trước cửa --- Liễu Ngôn còn trẻ, cậu cũng có đủ lòng kiên nhẫn.

Rốt cục cũng tới một ngày, cậu trở về phòng thì nhìn thấy một mẩu giấy đặt trên bàn. Khi cậu đẩy cửa, giấy cuốn lên tựa như chực thả tung ngoài cửa sổ. Liễu Ngôn bắt lấy trải phẳng ra trên mặt bàn, chất giấy rất tầm thường, bên trên viết những nét mỏng thanh như lá liễu: Mồng bảy tháng Sáu, kính đợi quân tại đỉnh Quân Sơn.

Nói như vậy, cậu đã có quyền được đánh một trận với Ẩn công tử.

Riêng điều này thôi đã là một loại quang vinh đặc biệt.

Liễu Ngôn không biết y cớ gì phải chọn Quân Sơn. Hoặc giả y là một nam tử thấu hiểu phong tình, dẫu cho quyết chiến cũng phải chọn chiến ở nơi cảnh trí đẹp tươi. Hoặc giả y biết Liễu Ngôn không quen thủy thổ Giang Nam, muốn cậy mình khỏe để thắng người mệt mỏi. Hoặc giả y muốn đến chơi hồ Động Đình để tránh nóng. Dù thế nào, Quân Sơn đỉnh cũng rất đỗi thuận tiện.

Liễu Ngôn không quan trọng, cậu chỉ mong được đánh một trận.

Võ công của cậu được truyền theo kiếm tông thời cổ, không lấy nội công để thắng, mà chú trọng khi ra chiêu phải xuất kỳ bất ý, tinh vi dầy đặc. Cậu bẩm sinh có tư chất hơn người, đến nay đã tu tập tới cảnh giới cao thâm, dù cố thêm mấy năm cũng không còn chỗ nào để tinh tiến.

Báo thù cho sư huynh. Tám năm nay đó là mục tiêu duy nhất trong cuộc đời cậu. Cho nên, dần dà cậu đã gạt đi mọi vướng bận.

Đánh với Ẩn công tử một trận này xong, dù sống hay chết, Liễu Ngôn cũng thỏa tâm nguyện rồi.

-

Vào giữa tháng Ba, Liễu Ngôn từ biệt đồng môn, lên đường không nhanh không chậm. Còn sớm một tháng đã đặt chân tới Giang Nam. Phong cảnh đẹp đẽ ven đường, Liễu Ngôn du ngoạn vô cùng hưng phấn. Giang hồ rỉ tai trận quyết đấu này sôi sục bừng bừng, nhưng nào có ai hay thiếu niên thanh y thùy phát, thân giắt một thanh kiếm cổ không có gì lợi hại, lại là nhân vật chính trong câu chuyện đó.

Lúc tới được Lạc Dương, trời đã sẩm tối. Liễu Ngôn chợt để ý thấy chỗ khách điếm ven đường có ai đó vừa quẹo qua khúc quanh, mấy bóng người loáng thoáng nơi cuối ngõ, hình như văng vẳng có tiếng đánh nhau. Qua bóng tối mờ mờ nhìn kỹ lại, đúng là một đám côn đồ đang ức hiếp một thư sinh tay không tấc sắt. Liễu Ngôn tới vì quyết đấu, hôm nay đã gần đến Quân Sơn, sao dám lỗ mãng. Vốn lẽ không muốn quản mấy chuyện vặt vãnh này, nhưng bản thân cậu dù sao cũng là đệ tử danh môn chánh phái, không thể làm ngơ trước sự bất bình. Vì vậy, cậu lặng thinh bay vút qua đó cắp gã thư sinh đi mất để khỏi làm to thêm chyện. Không ngờ đám người nhìn như côn đồ đó thật ra không hề tầm thường. Trong đó có hai người thân thể cực nhanh lẹ, lôi Liễu Ngôn xuống dưới.

Khinh công của Liễu Ngôn, trừ Ẩn công tử ra không nói tới, hiện nay trong võ lâm khả dĩ độc bộ thiên hạ. Việc cản trở này đã khơi dậy lòng háo thắng của người niên thiếu, liền bắt đầu giao đấu cùng bọn chúng. Trong chốc lát sau chúng liền té ngã lộn xộn xuống đất. Liễu Ngôn từ thuở nhỏ đã sinh trưởng lại Hoa Sơn, cho nên cũng không thấy giết người thì có gì sai trái. Huống chi còn là bọn lấy mạnh hiếp yếu, bại hoại võ lâm. Khi cậu thu tay về thấy gã thư sinh nọ dầu bị đánh tới bầm dập mặt mũi, nhưng rõ ràng không hề có vẻ hoảng loạn muốn bỏ đi, vẫn khăng khăng đứng một bên quan sát. Liễu Ngôn bội phục dũng khí của hắn, nhìn tới y phục trên người, áng chừng chắc cũng là khách tha phương, nên thuận miệng hỏi han danh tính.

Người kia nghĩ ngợi một chốc, rồi nói hắn tên Dương Nghi.

Liễu Ngôn cười cười. Thư sinh này ngốc quá đi, muốn bịa ra một cái tên giả cũng không biết cách, còn nghĩ tới nghĩ lui lâu lắc như sợ người ta nhìn thấu tâm can hắn không bằng. Nhưng có ai mà trong lòng không giấu nỗi lo riêng đâu. Bằng không một thư sinh trói gà không chặt như hắn sẽ không bị người của võ lâm vây đánh. Liễu Ngôn quan sát hắn hít thở, thấy rất rõ hắn không biết võ công, cho nên cũng lười quản chuyện riêng chuyện tư của người ta. Cậu họ Liễu, còn hắn nói mình họ Dương. Nghe ra cũng coi như duyên phận.

Cho nên thuận miệng hỏi tiếp: "Trước đây ngươi có lên đường đi thi sao?"

Dương Nghi vô ý cười cười: "Năm ngoái có thi Hương nhưng rớt, vốn định về nhà khổ công đọc sách. Kết quả trên đường đi lưu luyến non nước, làm lỡ mất hành trình."

Liễu Ngôn hoạt kê: "Thu đông mà cũng có non nước để ngắm à?"

Dương Nghi nghiêm trang bác lại: "Thế nào không có? Đào Tiềm có câu: "Thu nguyệt dương minh uẩn, đông lĩnh tú hàn tùng"[iv], cũng chẳng phải thu đông đó sao? Hoặc là ngồi bó gối nhấp rượu ngắm cảnh trước đèn, nhìn bông tuyết bay bay ngoài rèm cửa, có nơi nào không phải non nước đâu?"

Lúc trước Liễu Ngôn cũng từng gặp qua mấy tên thư sinh cổ hủ, nhưng không có cái kiểu mặt mũi bầm dập mà còn trịnh trọng khoe chữ như Dương Nghi. Một mặt nghĩ buồn cười, mặt khác lại nghĩ con người hắn thành thật khả ái. Hai người bắt đầu trò chuyện, câu này nối câu khác. Dương Nghi có phần thông thạo nhân sĩ phong vật nơi này, vốn cũng có ý định tới hồ Động Đình thưởng cảnh. Cứ như vậy mà hai người có một quãng đồng hành, cùng đi về khách điếm nghỉ trọ.

Thương tích Dương Nghi trúng phải đều nằm ngoài da, chỉ mấy hôm sau thì lành hẳn. Lúc hai người đang ngồi chơi trên tửu lầu, Liễu Ngôn mới phát giác ra hắn là một thanh niên thần thanh khí tuấn, lời nói sắc bén vững vàng, còn để lộ mấy phần khí khái xuất thế. Hắn còn sở hữu một đôi mắt ôn tồn màu nâu phớt, ngay cả trong ngày mưa trầm kha cũng có thể làm cho lòng thành ra ấm áp.

Mẫu thân của Liễu Ngôn là người Ba Tư. Vì vậy, màu mắt của cậu cũng mang màu lam nhạt, trong veo. Lúc còn nhỏ, khi các đồng môn chê cười cậu, sư huynh luôn luôn bảo vệ cậu. Mãi cho đến lúc lớn lên, khi tất cả những ai từng gặp gỡ đều sợ hãi than rằng trong đôi mắt đó là một màu xanh lam sáng rực, sư huynh rốt cuộc không còn nữa.

Nghĩ tới đây, Liễu Ngôn ngoảnh sang ngọn Quân Sơn sừng sững giữa hồ. Cậu suy đoán tới ngày quyết đấu, Ẩn công tử sẽ trà trộn trong những người dân bình thường đáp thuyền nhỏ sang bên đó. Còn bản thân cậu sẽ thi triển thân pháp tinh diệu, như một con quạ gáy xám điểm chân vút giữa hồ.

Dương Nghi thấy cậu thừ người nhìn qua bên kia hồ, liền đề nghị: "Ngày mai chúng ta đi Quân Sơn."

Liễu Ngôn lắc đầu: "Không đi, có gì hay ho đâu."

Dương Nghi sửng sốt: "Sao không hay? Lầu Nhạc Dương là Giang Nam đệ nhất lâu, còn Quân Sơn coi như là Giang Nam đệ nhất thắng cảnh ---- Ai cũng nói..."

Liễu Ngôn ngoảnh lại, rót đầy một chén Quân Sơn Ngân Châm{C}[v]{C} đẩy sang. Dương Nghi nhận lấy, không nói chi nữa.

Liễu Ngôn biết hắn muốn nói câu gì.

Vị đáo Giang Nam tiên nhất tiếu
Nhạc Dương lâu thượng đối quân sơn{C}[vi]{C}

Quân Sơn không phải không đẹp, nhưng mà là chỗ táng thân, có gì tốt đâu.

Đầu đuôi câu chuyện, chẳng biết có nên kể với thư sinh này không đây.

-

Lúc này, bỗng dưng nghe thấy có hai hán tử lỗ mãng ngồi phịch xuống bàn bên cạnh, đập hai thanh đao to tướng xuống đánh rầm, làm rung rinh hết cả tửu lầu. Bụi bặm lưu cữu lâu năm trên xà nhà rơi xuống như mưa. Hai người vừa vội vàng vào trong sảnh xong liền hớn ha hớn hở hô gọi. Các thực khách khác đều tự động ngưng bặt tiếng nói. Đối với họ, hết thảy người trong giang hồ đều đáng sợ.

Giống như đối với người trong giang hồ mà nói, Ẩn công tử luôn luôn đáng sợ.

Một hán tử trong hai người nói: "Ông có nghe nói tới chưa, mấy hôm trước có sáu đệ tử Hồng Nhạn Bang bị Ẩn công tử giết chết không xa chỗ này lắm."

Người nghe chuyện cũng hạ giọng xuống thấp: "Lúc trước có nghe nói tới, mà không biết ngọn ngành."

Người nói trước tiếp tục: "Nghe đâu bọn họ không biết làm cách nào mà tra được hành tung của Ẩn công tử, phái sáu bảy chục người đi bao vây tiễu trừ, khó nhọc lắm mới còn lại sáu người đuổi được tới đây. Dè đâu... Hồng Nhạn Bang khinh công có tiếng, mà không một ai chạy trốn được!"

Người còn lại trầm ngâm: "Cái hẹn Quân Sơn với Hoa Sơn Liễu Ngôn còn cách mấy bữa mà Ẩn công tử đã tới nơi rồi sao?"

Mấy lời này lọt ra khỏi miệng nghe loáng thoáng như bùa chú, hai nghười bọn họ trong nháy mắt đều ngưng bặt không nói nữa, hốt hoảng nhìn quanh dáo dác, xong rồi vùi đầu xuống ăn thịt uống rượu.

Liễu Ngôn nghe vậy nhíu mày, đợi cho bọn họ đi rồi y mới hướng sang Dương Nghi, nói - "Hôm đó người bao vây ngươi hóa ra là phi tặc của Hồng Nhạn bang? Thảo nào khinh công rất cao cường."

Dương Nghi cười khổ: "Bọn họ không nói không rằng đã lao lên bao vây, ta có biết ai với ai đâu."

Liễu Ngôn lại khẽ lắc đầu: "Những người đó rõ ràng do ta giết, sao có thể đổ lên đầu Ẩn công tử."

Dương Nghi nói: "Hắn ta nhất định là một ác nhân lợi hại rồi."

Liễu Ngôn nheo mắt ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi biết?"

Dương Nghi lý lẽ hùng hồn mà nói: "Tử Cống có câu "Vua Trụ tuy xấu, nhưng không đến nỗi quá mức tệ hại. Vì người quân tử ghét ở chốn đê hèn, nên mọi sự ác trong thiên hạ đều quy về nơi ấy" Nếu như đại ác trong thiên hạ đều bị quy về một người, người đó hẳn phải có địa vị rất cao, bị vạn chúng nhòm ngó. Người đó tất có chỗ đáng khinh, từ đó mọi sự ác mới theo, mới có."

Liễu Ngôn bị một phen ngụy biện của hắn chọc cho phì cười, lúc này đây tất cả trên mặt mũi đều ngưng đọng ý cười: "Hắn là một ác nhân rất lợi hại, không sai."

Dương Nghi không cho là đúng, hỏi: "Có lợi hại bằng ngươi không?"

Liễu Ngôn buông chung trà xuống rồi nghiêng đầu nhìn Quân Sơn: "Ta sẽ sớm biết thôi."

Không đợi cho Dương Nghi mở miệng hỏi trước, y đã hấp tấp giải thích: "Ta là Hoa Sơn Liễu Ngôn"

Thư sinh trước mặt có hơi sửng sốt. Liễu Ngôn nghĩ có phải mình đã hù hắn tới sợ rồi hay không. "Ước định Quân Sơn", nói ra thì dễ nghe, nhưng kỳ thực là một tràng chém giết người chết ta sống. Hắn chỉ là một người đọc sách ốm yếu, e rằng ngay cả máu gà còn chưa dính tay nữa.

Không dè, Dương Nghi cười đáp lại y: "Không nghĩ ra trong giang hồ, người có võ công cao cường như thế cũng có thể đẹp vậy đó."

Liễu Ngôn thản nhiên nói, trong giang hồ cái gì cũng có.

Dương Nghi không rõ có hiểu hay chăng, mà chỉ trầm ngâm nói - Ngươi còn trẻ như thế này, cứ chờ thêm mấy năm nữa, nhất định có thể đánh thắng hắn. Hà tất phải nóng lòng lúc này.

"Võ công của ta là theo kiếm tông, lúc còn niên thiếu thì đã luyện được đại thành, không như những người khác phải tốn hao hơn mười năm tu luyện nội lực" - Liễu Ngôn giải thích cho hắn, cũng chẳng biết thư sinh có nghe thấy hay không.

Dương Nghi như có điều suy nghĩ, gật đầu bảo: "Ừ nhỉ, vậy ngươi đây là giống lấy Pháp gia trị thiên hạ, luật pháp cứng rắn một lần mà thiên hạ thuận theo. Còn người khác thì như Nho gia trị thiên hạ, muốn ổn định phải mất nhiều năm, là kế sách lâu dài."

Liễu Ngôn hừ lạnh một tiếng, lười biếng không giảng giải cho con mọt sách này hiểu, kiếm tông tựa như thuận theo ý trời, kiếm người hợp nhất. Lúc này Dương Nghi trông hớn hở khác thường, hoàn toàn quên bẵng mình đang nói tới đâu. Hắn quay đầu lại nhìn Liễu Ngôn: "Có người quẩy gánh hạt sen đi bán kìa --- Hay mình gọi điếm gia đem hai bát canh hạt sen lên đi? Mật hoa quế dại của Bình Giang mà phối cùng sen  Tương, chính là Động Đình cực phẩm."

Liễu Ngôn nghe đến đó thấy xót xa trong lòng, nghĩ tới lúc này trên Quân Sơn chắc hẳn mọc đầy trúc Tương phi{C}[vii]{C} ngấn lệ.

Cậu bỗng dưng nói: "Chúng ta cũng coi như có duyên, sau này không biết còn gặp lại được không --- Trước khi lâm biệt, ngươi phải tặng ta một món quà chia tay đó."

Dương Nghi bảo được, hắn suy nghĩ một hồi còn nói thêm, vậy ngươi cũng phải tặng ta một thứ đó.

Liễu Ngôn gật đầu, cậu nói vậy thì cả hai phải cùng nghĩ cho thật kỹ.

Dương Nghi thản nhiên nhoẻn cười: "Không cần nghĩ, quà tặng của ta ngay dưới chân núi Quân Sơn, đêm hôm sau chúng ta cùng nhau đi thuyền qua đó lấy."

-

Vì thế, thật sự vào đêm hôm sau, Liễu Ngôn cùng Dương Nghi đáp thuyền sang chân núi Quân Sơn. Nơi đó náo nhiệt bất ngờ, người người đông nghịt trước cửa miếu Tương Quân, nghe thấy tiếng người ồn ào huyên náo.

Dương Nghi nói, quà ta muốn tặng ngươi ở ngay trong miếu Tương Quân.

Liễu Ngôn cười mà rằng: "Ta có phải vua Thuấn đâu, sao mà cần tới Tương Quân nhị phi?"

Dương Nghi vươn tay chỉ lên phía trên, khiến cậu phải ngước cổ lên nhìn lên trên vách núi, nơi một khóm trúc Tương phi mọc cheo leo trên rìa đá. "Có thấy không, chỉ có một khóm đó thôi, tất cả những người này đều vì nó mà tới."

"Là linh đan diệu dược sao?"

"Còn tốt hơn cả vậy." Dương Nghi còn chưa kịp nói tới, một người phụ nữ ăn vận như thôn phụ tới bên cạnh họ nói: "Nhị vị công tử không viết, khóm trúc Tương phi đó duy nhất chỉ mọc trên vách đá, qua trăm năm đã tu thành tinh rồi. Có người nói đây là giọt nước mắt cuối cùng mà Tương phi nương nương nhỏ xuống, lâu nay nàng vẫn muốn nhặt nó về."

"Còn nữa đó nha" - Một cô nhóc chỉ cao bằng nửa người phụ nữ bên cạnh ngước đầu lên nhìn Liễu Ngôn mà nói: "Đêm hôm nay ai có thể bẻ được một cành trúc về cung phụng trong miếu trước nhất, thì Tương quân sẽ thực hiện một nguyện vọng cho người đó ---- Linh nghiệm lắm nha."

Liễu Ngôn nhìn qua Dương Nghi, bắt đầu hiểu ra ý định của hắn. Dương Nghi nhìn hắn tiếp tục giải thích: "Hôm nay nghe nói là ngày Tương Quân nhị phi tuẫn táng theo vua Thuấn, nếu có thể bẻ được cành trúc Tương phi sớm nhất thì trăm điều ước gì được nấy -- Năm ngoái khi ta đi ngang qua chỗ này, nghe kể lại có một người nam tử vừa ước nguyện xong, hôm sau liền gặp được thê tử nhiều năm thất lạc."

Liễu Ngôn ngước đầu lên nhìn một lần nữa, vách đá dưới ánh trăng mờ ảo trông càng lạnh lẽo. Có rất nhiều nam tử khỏe mạnh vắt theo hai sợi dây thừng bên hông, thả người dần dần từ trên đỉnh núi từ từ tới gần khóm trúc Tương phi nọ.

Mọi nguyện vọng đều có thể thực hiện được, ai mà không muốn cơ chứ? Cho dù phải mạo hiểm mạng sống, cũng rất đáng.

Liễu Ngôn mỉm cười với Dương Nghi, hai chân điểm nhẹ, y phục tung bay. Dương Nghi chỉ cảm nhận được trong thời khắc đó cậu như bay lượn quanh Động Đình hồ, sắc áo như hoa. Thiếu niên thanh y kia nom như bước trên mây trời, vút cao vào một vùng sắc lam đậm thẫm sâu.

Quay đầu nhìn lại, cậu đã trở vể bên người, cầm trong tay một nhánh trúc xanh. Đám đông vây xem lúc này mới như chợt sực tỉnh khỏi mộng, reo hò tung hô vang dội.

Dương Nghi nhìn cậu cười: "Món quà này, ngươi có vui không?"

Liễu Ngôn gật đầu, cắm nhành trúc vào trên điện rồi cung kính lạy ba lạy. Hai bức tượng Tương, Quân bằng đất nung trông dung nhan như mới, trên môi mang ánh cười, trong mắt mang nỗi đau xót thấu suốt thương sinh.

Ước một điều thôi, là cậu sẽ có thể đánh thắng Ẩn công tử.

Đánh thắng y rồi, cậu sẽ không còn là Liễu Ngôn như trước.

Cậu có thể ngạo nghễ quần hùng, đứng cao trên ngàn đỉnh núi.

Cậu có thể bỏ thanh kiếm trong tay, thưởng thức một đời phong hoa tuyết nguyệt.

Cậu có thể ở cùng với gã thư sinh thích khoe chữ ấy, ngắm hết bạch sơn hắc thủy khắp nơi.

Liễu Ngôn trịnh trọng, thành kính, nhẹ nhàng mở miệng: "Tương Quân rủ lòng, cầu Tương Quân..." Cậu kéo tay Dương Nghi ở kế bên đặt lên bàn hương: "Cầu Tương Quân, đặng cho hắn vô bệnh vô tai, bình an suốt đời."

Dương Nghi khiếp sợ đang chực mở miệng, Liễu Ngôn đã dịch khẽ thân. Người bước đi xa rồi, mới nói: "Thư sinh nghèo, quà chia tay của ta cũng không kém của ngươi đó."

Mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó, dù có là thần tiên cũng sẽ không làm chuyện mua thiệt bán lỗ. Phàm là nguyện vọng từ lòng tham đều phải dùng cái gì đó để hoán đổi --- Gã nam nhân tìm lại được vợ nhiều năm thất tán kia, làm sao biết được vợ mình có chăng đã ôm chiếc đàn tỳ bà nhà khác?

Nguyện vọng như vậy, Liễu Ngôn không cần.

Không bằng cầu cho người này bình an cả đời, ai cũng đổi không được.

Dương Nghi mắt thấy tấm áo xanh đi xa rồi, khẽ nhíu mày hoang mang: "Vậy ngươi không phải đem quà tặng của ta trả lại cho ta ư?"

-

Năm ngày sau, trời sáng rực.

Liễu Ngôn đứng một mình trên đỉnh Quân Sơn. Cậu đứng ở nơi gần vách núi nhất, ánh mắt đã khóa chặt lối quay trở về phía trước.

Cậu một mực chờ. Ẩn công tử còn chưa đến.

Cậu bỗng dưng không nhịn được muốn liếc nhìn một cái xuống phía dưới vách núi, nhìn khóm trúc Tương phi hứa nguyện đó.

Chỉ liếc mắt, một lần thôi.

Cậu quay đi.

Lúc này chợt nghe một giọng nói dịu dàng bên tai: "Để quân phải chờ, là ta có tội."

Liễu Ngôn bỗng nhiên quay đầu lại.

Ngay lúc quay đầu, kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Thân kiếm ló ra mấy thước, kiếm quang màu lam trong trẻo, sắc bén và xanh trong như bầu trời phía trên đỉnh đầu.

Một kiếm ấy chưa kịp mang theo bất kỳ suy nghĩ nào. Tất cả lực vốn có tập trung vào một điểm, là sở học cuối cùng trong đời cậu.

Sinh tử quyết định, bất quá chỉ trong một kiếm này thôi.

Nhưng trong nháy mắt, kiếm quang sắp sửa chạm tới người ấy chợt tiêu tán không còn bóng, chỉ còn mũi kiếm không kịp rút về của Liễu Ngôn chỉ vào trái tim y.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Người nọ mỉm cười, đôi đồng tử màu nâu phớt rất đỗi ôn tồn.

Liễu Ngôn đứng sững một chốc, thần sắc trên mặt đột nhiên có chút thê lương, cuối cùng ngưng đọng thành một cái cười như không như có đầy cổ quái. Mũi kiếm vừa định rút về lại gắt gao đặt sát vào quả tim y.

Liễu Ngôn nghĩ tim mình cũng bị người ta chĩa kiếm vào rồi.

Người kia như nhìn thấu tâm tư cậu, bèn giải thích: "Ta vẫn chưa nói ngươi hay sao, ta đi từ Tái Bắc xuống đây, bị đám người đó theo dõi, cũng thật sự không biết là bang phái nào. Lúc đầu ta và ngươi tương phùng, ta trúng độc chưa giải, tự phong bế huyệt đạo, không sử ra được chút lực nào --- Ta vốn định giải khai huyệt đạo đánh một trận, vậy mà gặp được ngươi." Hắn nói tiếp: "Dương Nghi, cũng là tên thật của ta."

"Nhưng ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết ngươi có võ công."

"Ngươi có bao giờ hỏi ta đâu."

Dương Nghi cười cười: "Việc tai nghe vị tất là sự thật. Việc  mắt thấy cũng không chắc là thực."

Liễu Ngôn trầm mặc, ban đầu cậu nghe tiếng thở của Dương Nghi, kết luận hắn không biết võ công. Sau dó lại chính tai nghe thấy Hồng Nhạn Bang sáu mạng người đều bị đổ lên đầu Ần công tử. Dù mắt thấy tai nghe, quả nhiên không được cả tin.

Vì vậy cậu lại hỏi: "Sư huynh của ta có phải ngươi giết hay không?"

"Phải."

"Sư huynh của ta là kẻ ác đáng phải chết sao?"

"Cũng không phải."

"Vậy vì sao ngươi phải giết sư huynh?"

"Vì cầu tự bảo vệ mình."

Lại trầm mặc.

Liễu Ngôn nghĩ có gì cần hỏi đều đã hỏi hết rồi.

Hiện tại, chỉ thiếu một sự quyết đoán nữa thôi.

Thế nhưng Dương Nghi lại mở miệng: "Nguyện vọng ta vốn định tặng ngươi, rối cuộc ngươi lại đưa cho ta. Cho nên trước khi tới đây ta vẫn còn muốn, ta đã biết ta muốn tặng quà gì cho ngươi rồi."

Hắn cười: "Ừ phải, ta đã biết rồi."

Sau đó vươn tay miết trên thân kiếm của Liễu Ngôn, đôi mắt càng thêm dịu dàng: "Ta, tặng ngươi một kiếm này."

Liễu Ngôn không nói lời nào, cũng không cử động.

Hắn tặng cậu đâu chỉ một kiếm này.

Hắn tặng cho cậu, là danh chấn thiên hạ, vạn người ngưỡng mộ.

Tiền hô hậu ủng, cảm ân đái đức.

Gần như là mộng tưởng của tất cả giang hồ.

Chỉ cần đâm mũi kiếm về phía trước một tấc.

Một tấc mà thôi.

Liễu Ngôn đột nhiên hỏi hắn: "Ước nguyện tại miếu Tương Quân có thật sự linh nghiệm không đấy?"

Chưa đợi cho Dương Nghi trả lời, cậu tự mình đáp: "Ngươi là người trong giang hồ, vậy mà gian xảo như những kẻ đọc sách -- Nếu nguyện vọng miếu Tương Quân trăm điều đều đạt, ta còn cần nhận một kiếm ngươi tặng làm cái gì? ----- Chính ngươi thiếu nợ ta quà tiễn biệt mới đúng."

Dương Nghi giãn chân mày cười nhẹ: "Hôm nay có chia tay đâu, làm sao mà tặng quà tiễn biệt?"

"Đồ chỉ biết nói ngoa. Hèn gì người ta bảo, thư sinh trăm bề vô dụng."

"Trăm bề vô dụng cũng làm thiên hạ đại ác nhân được vậy."

"Trong trang nơi tái ngoại của ngươi, có thật là bích đào trải khắp?"

"Trong trang cái gì cũng có, chỉ thiếu một người vỗ kiếm ngắm hoa thôi."

"Trúc Diệp Thanh nấu từ mẫu đơn xương tro của Lạc Dương, có còn mang hương hoa?"

"Có, bất quá không hảo bằng hương vị của sen chốn Thiên San ---- Trúc Diệp Thanh vị nhạt, phải lấy tuyết liên làm củi nấu mới thật là ngon nhất."

-Hoàn-

 

 [i] Ngũ nguyệt Thiên San tuyết:

Thiên San, Thiên Sơn: Đều là phiên âm tên gọi của dãy Thiên Sơn (Tengri Tagh) của người Duy Ngô Nhĩ, ở Hi Mã Lạp Sơn.

Về câu, Tháng năm, tuyết còn đọng đỉnh Thiên San thì là từ bài Tái Hạ Khúc (Khúc ca dưới ải) - Kỳ 1 của Lý Bạch. Bản gốc và các bản dịch thơ tại đây: http://www.hoasontrang.us/tangpoems/print.php?id=659

[ii] Mẫu đơn xương tro: Đây chẳng phải là giống mẫu đơn nào mới, mà chỉ là một cách gọi theo tương truyền về chuyện mẫu đơn kiên cường trước bà Võ Tắc Thiên. Ngày xưa bà Võ đã sai đốt trụi hoa mẫu đơn vì hoa không chịu nở theo ý bà. Tro hoa được vứt ở Lạc Dương, ấy vậy mà bền bỉ, mà sinh tồn, mà rực rỡ hoa khai mùa mùa không ngớt. Từ giai thoại này mà mới gọi là Tiêu chi mẫu đơn (Mẫu đơn xương tro)

[iii] Minh châu mông trần, đắc ngộ lương nhân: Viên ngọc bị lãng quên lâu ngày phủ đầy bụi, nay mới gặp được người hiền trân trọng mình, ý nói nhân duyên tốt đẹp của người con gái.

{C}[iv]{C} Thu nguyệt dương minh uẩn, đông lĩnh tú hàn tùng (Mùa thu vầng trăng thu soi sáng, đông đến tùng bách trên rẻo cao vẫn đẹp trong giá lạnh): Một câu trong bài thơ “Bốn mùa” của Đào Tiềm (Đào Uyên Minh). Tuy mình chưa tìm được bài thơ này, nhưng tiểu sử và một số bài thơ của ông có thể tham khảo tại Thi Viện

[v] Quân Sơn Ngân Châm: Một loại trà nổi tiếng tại Trung Quốc xuất phát từ vùng Động Đình Hồ, lá trà hình thù nhọn như chiếc kim.

[vi] Vị đáo Giang Nam tiên nhất tiếu
Nhạc Dương lâu thượng đối Quân Sơn

(Giang Nam chưa đến đã cười
Đứng trên lầu Nhạc trông vời núi quân)
 

Trích từ bài Vũ trung đăng thượng Nhạc Dương lâu vọng Quân Sơn của Hoàng Đình Kiên, bài thơ và bản dịch vui lòng tham khảo tại Thi Viện.

{C}[vii] Trúc Tương phi: Truyền thuyết kể rằng khi Ngu Thuấn lên ngôi vua, cưới hai con gái của vua Nghiêu là Nga Hoàng và Nữ Anh làm vợ. Dưới sự giúp đỡ của Nga Hoàng và Nữ Anh, vua Thuấn đã thắng được kế mẫu và người em trai, lưu lại câu chuyện thần thoại cảm động lòng người. Khi vua Thuấn già, ngôi vị thủ lĩnh được truyền cho ông Vũ, tự mình đi tuần thú nơi xa, và do vị lao nhọc quá mức nên đã mất ở vùng Thương Ngô. Nga Hoàng và Nữ Anh từ nơi xa ngàn dặm tìm đến và khóc, nước mắt nhỏ trên cây trúc khiến thân trúc đầy những vết chấm. Người đời sau gọi loại trúc đó là trúc Tương Phi. Và vì Nga Hoàng và Nữ Anh cuối cùng chết ở sông Tương nên đã trở thành nữ thần sông Tương.

 

T/N: One shot đầu tiên của Ciel Mu mình làm, cũng là thứ đã dụ mình đi tiếp sang Ly Uyên *chấm chấm nước mắt* Vì thương nhớ Hoa Sơn chưởng môn mười tám tuổi giắt kiếm đi trả thù rốt cuộc giắt kiếm theo chàng về dinh, vì tương tư Ẩn công tử Dương Nghi ăn chơi xa xỉ, kỹ nghệ giả nai siêu phàm, đong giai đẳng cấp mà tài cầu hôn cũng khó đỡ không kém, mà mình beta lại, post lại *chấm chấm nước mắt* Lâu rồi mà vẫn xuyến xao quá đi mất. ;A;