CoD | Ngoài kia, dòng sông đã tràn bờ - Dưới chói chang ánh nắng

5. Ngoài kia, dòng sông đã tràn bờ

 

Buổi chiều ngày 16 tháng Mười có một cơn mưa bụi khi trời còn chút nắng. Bầu trời oằn xuống các đám mây đen. Nàng lái xe đến một cửa hàng tiện dụng, mua bánh ngọt, táo và súp đóng lon cho người bạn của mình, dù hiểu rằng phần nhiều trong số chúng sẽ bị bỏ đi. Khi trở ra ngoài, nàng đã tắm mình trong những làn mưa im vắng. Ngồi vào xe, nàng ngắm dãy phố trước mặt như trườn ra từ đêm sâu tối, loang lổ ánh sáng còn sót lại và bóng xám đen của mây. Nàng cố giữ nhịp thở chậm lại, đến khi nàng nghĩ mình đã trở lại bình thường.

Nàng đến cư xá chỗ anh nhà văn, bước lên nhà và dùng chìa dự phòng anh bạn cho nàng để mở cửa. Anh chưa về. Nàng vào trong, kéo rèm cửa sổ cho bụi mưa bắn tí tách vào trong. Nàng bỏ giày, để chân trần và cuộn người nằm trên giường của anh. Nàng thiếp ngủ.

Lúc bảy giờ tối, mưa ngừng rơi và anh nhà văn về tới, người ướt đẫm, gấu quần còn rỉ nước. Anh phát hiện ra cô bạn mình đang ở trong nhà, khuôn mặt nàng lịm vào bóng tối. Trên bàn trà là túi đồ ăn nàng mua. Anh thay áo, rồi ăn nhanh vài mẩu bánh.

Khoảng hơn chín giờ, nàng tỉnh dậy trong tiếng lộc cộc của máy đánh chữ. Anh thắp vài chiếc nến leo lét và chỉ mở đèn chỗ bàn làm việc. Anh đang viết tiếp cuốn tiểu thuyết dang dở, đến đoạn đôi giày bị nguyền rủa.

Trong tiểu thuyết, nhân vật nam chính mời người ông ta yêu dự một dạ tiệc. Cô giáo không có giày cao gót, thế là cô đi mua. Họ đã đi bên nhau trong một buổi tối hạnh phúc. Trong không khí náo nhiệt của thành phố về đêm lùa vào trong phổi, họ đi bộ qua nhiều con phố, thân mật như những người mới yêu. Cô bước những bước uyển chuyển nhất trên gót giày cao, đến nỗi cô không tin đó là đôi chân của chính mình. Sâu trong lòng, cô sợ hãi nhỡ đâu chuyện này có bất cứ gì sai lầm. Và sai lầm thật. Đôi giày đẹp ấy mới và cứng quá, cô giáo trẻ không quen. Cô thường chỉ mang xăng đan hoặc các loại đế mềm. Gót cô cấn, đau điếng và da chân cô bỏng rát. Người đàn ông tiếp tục nhìn thẳng về con đường phía trước, trong khi cô giáo cảm thấy bàn chân mình bị cứa ra. Họ tiếp tục cho đến khi ông cảm thấy mình không đi được nữa. Ông đưa cô về nhà, vì ông cũng sợ hãi rằng nếu nhìn sang cô thì tay lái của mình sẽ lệch, nên ông cứ bắt mình nhìn thẳng. Khi về tới nhà cô, bóng tối đã dày đến mức che phủ đôi chân. Cô chào ông, không rên rỉ một lời. Nhưng vừa vào trong nhà, cô thét lên khi thấy chân mình đầm đìa máu.

Anh viết: “Cô giáo ôm lấy cơn đau của mình và không ra khỏi nhà nhiều ngày sau đó. Chân cô mãi mãi có sẹo, vì hiến sinh cho nữ tính.”

-

“Anh về khi nào vậy?”

“Bảy giờ. Anh dầm mưa, ướt như chuột lột.”

“Em mang đồ ăn cho anh rồi mệt quá ngủ quên mất. Vì sao thế nhỉ? Em luôn là người ở bên cạnh anh chỉ trong những chuyện thế này: Mua thức ăn, mua thuốc, giúp anh mang quần áo đi giặt là. Nhưng em không hề có cảm giác sẻ chia gì, em thấy chuyện này quá mức hiển nhiên.”

“Người ta chỉ có cảm giác sẻ chia khi trước đó họ không biết gì về nhau. Còn anh và em gần như là một vậy. Anh nghĩ thậm chí chúng ta có thể hoán đổi và sống phần đời của người còn lại. Hiểu nhau đến mức ấy thì còn gì sẻ chia đâu.”

Nàng lặng im, đi ra khỏi giường, rót cho mình một cốc nước và đến ngồi trên sofa, vừa uống vừa nghe anh nói: “Hôm nay, anh đã đi tìm Nâu Trầm.”

Nàng ngẩng nhìn lên tấm lưng anh: “Có gặp được không?”

“Anh không biết. Đến đúng địa chỉ, thấy những gì anh phải thấy, nhưng anh không biết.”

“Anh thật đáng thương.” Nàng cười nhạt.

“Lẽ ra anh phải nhận ra lâu rồi nhỉ, rằng anh không nên ép buộc cô ấy nghe anh. Xét về mọi mặt, cô không có nghĩa vụ còn anh thì không có quyền. Nhưng trong sát na ấy, anh tìm được cảm giác rằng dù anh có làm gì, cũng có người để anh nói ra và tất cả mọi nỗi buồn đều trở nên nhẹ nhàng đi. Vì em biết anh nhiều đến mức gần như chính anh vậy, nên với cô ấy anh nghĩ: sự sẻ chia là thế này đây. Chao ơi, anh thật là ngu.”

“Em biết mà.”

“Hôm nay anh đã thấy một thiếu nữ, trạc hai mươi tuổi. Anh không dám hỏi rằng cô ấy có phải người anh đang tìm không. Nhưng trong một tích tắc, cô nhìn sang hòm thư trước nhà với một thoáng đau buồn. Rồi cô ấy biến mất, nhẹ nhàng hoà vào bóng tối sau cánh cửa ngôi nhà vườn. Anh tin chính là cô ấy đấy, là người mà anh muốn giữ lại để sẻ chia. Nhưng cô ấy đã lựa chọn rồi, cô là một người lạ và anh đã không còn làm gì được nữa.”

“Đó là lý do cho cơn khủng hoảng của anh sao?” Nàng ngả người nằm dài ra sofa, hai hôm nay nàng uể oải quá, không thể nào tỉnh táo quá lâu.

Anh ngưng đánh máy. Nàng ngắm bóng lưng im lìm của anh mà tự cười giễu nhại. Chính bản thân nàng cũng không thể làm gì được. Nàng cũng đang rơi xuống giếng kia mà, làm sao có thể giúp anh được? Nàng uống hết cốc nước, rồi chậm chạp kể:

“Anh này, hôm qua em gặp một người đàn ông rất lịch lãm và ân cần. Ông ta bảo ông yêu em và sẽ giết em.”

“Sao cơ?”

“Điều kỳ lạ là em nghĩ tất cả những chuyện này là thật. Em có cảm giác là mình sắp chết. Em không quá sợ, và từ trưa nay em đột nhiên không muốn hỏi tại sao nữa. Em chỉ rúng động. Ồ, tất cả sẽ kết thúc thế sao? Thật vô lý.”

“Em nghĩ thế thật sao?”

“Phải.” Nàng gật đầu và vuốt mớ tóc xõa trên trán mình ngược trở về sau. “Thật vô lý hết sức. Ông ấy không thể yêu em được. Còn em sẽ chết chỉ bởi vì ông ấy yêu em? Yêu thương và diệt vong. “Yêu tôi hay là chết”, “yêu tôi và chết”. Lãng mạn và tàn ác làm sao có thể đi cùng nhau nhịp nhàng như thế?”

Anh quay lại nhìn nàng, đồng tử tràn đầy hoảng sợ. Nàng miên man nói tiếp: “Vừa nãy mưa, nên em đang nghe thấy tiếng dòng sông ngoài kia đang tràn dâng, cuồn cuộn, xoáy rít. Dòng sông nặng trĩu, tuôn chảy và hứng lấy tất cả những cơn mưa trên đầu chúng ta. Anh có nghe thấy tiếng con sông thì thầm không? Mỗi đêm em đều nghe. Mỗi đêm em đều nghĩ đến việc mình sẽ lái xe đi qua hết tất cả những chiếc cầu bắt qua mặt nước dát bạc. Đêm khuya, không còn ai cản lối. Em có thể là bất cứ gì em muốn. Em có thể đẹp tuyệt như Sonata, bí ẩn như Ghost, đầy khoái cảm tự do như Ferrari. Em sẽ dừng lại ở chiếc cầu đẹp nhất, ngồi trong xe và lắng nghe dòng sông tràn bờ đến khi nào sông gọi em lao xuống. Em, cùng Elise của em, cùng Vivant, cùng Saab. Mỗi khi em đau đớn, em đều nghĩ như vậy. Nhưng thậm chí đến can đảm để ra khỏi nhà lúc đêm khuya em còn không có.”

“Và dòng sông thì cứ tiếp tục chảy mà thôi.” Anh trầm ngâm.

“Tất cả còn lại là sự tịch mịch vô biên. Ồ, một người như em làm sao có ai yêu thương được nhỉ? Một người mà lúc nào cũng mang những hình dạng giả dối như em…”

“Em có tin lời ông ấy không?”

“Ông ấy tên Lữ. Em không biết.” Nàng nói bâng quơ trong cơn mệt mỏi thấm sâu trong xương. Nàng vùi mình vào ghế nệm, thân thể không còn chút sức lực nào.

“Thật lạ.” Anh bước đến ngồi bên kia ghế.

“Hở?”

“Khi đang tuyệt vọng, anh nghĩ đến tất cả những gì anh có. Anh nghĩ đến em, người gần như sống hộ anh phần đời tự do ngoài kia. Vừa rồi nghe em kể, đầu anh chỉ hiện ra một dòng thôi: Thế là hết rồi. Anh bàng hoàng khi linh cảm em sẽ chết.”

“À.” Nàng run rẩy. “Em cũng biết thế.” Nước mắt nàng bắt đầu trào ra, tràn khỏi bờ mi thành lũ. Chiếc xáy xanh của nàng loang lổ ướt.

Anh thở dài, mở cửa ra ngoài ngoài ban công và ngắm nhìn cảnh trí u ám bủa vây. Anh nhắm mắt, nghe dòng sông quả thực đang tràn bờ dưới các tầng mây oằn xuống. Ngoài tiếng dòng sông, đó đây còn những tiếng đào đường của những người thợ sửa chữa đô thị ca đêm, những tiếng ngáp và tiếng thở của người chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.  Những gã thợ đào đường vẫn đang đào đường. Những người ngủ vẫn ngủ. Thành phố này vẫn mênh mông đến mức tất cả đều bị giam cầm.

“Em có nên hẹn Lữ gặp ngày mai và nói rằng em cũng yêu ông ấy không? Em sẽ chỉ yêu ông ấy duy nhất một ngày thôi?”
“Anh không biết.”
“Vì sao chúng ta lại thành ra thế này nhỉ?”
“Anh không biết.”
“Nâu Trầm có biết anh bi thảm thế này không?”
“Anh không biết.”
“Anh viết cuốn sách đến đâu rồi?”
“Đến đoạn vì để xứng đáng được người đàn ông yêu thương, cô giáo trẻ đã hy sinh sự lành lặn của đôi chân mình bằng một đôi giày cao gót.”
“Cô ấy ngốc quá.” Nàng khúc khích cười.
“Truyện của anh mà, em biết thừa nhân vật nào cũng ngốc.”
“Ừ nhỉ.”
“Đôi chân của cô giáo không đẹp. Nhưng cô đã luôn giữ gìn chúng khoẻ mạnh, lành lặn. Giờ thì, sau trang anh vừa viết, cô ấy không còn giữ gìn theo kiểu ấy được nữa.”
“Buồn quá.”
Anh lặp lại trong bóng tối: “Ừ, buồn lắm.”
Họ không nói gì thêm nữa. Anh mở rộng cửa sổ, cho tiếng dòng sông tràn vào nhà và đẩy hết mọi thứ bên trong xuống bốn tầng lầu.

 


 

6.     Dưới chói chang ánh nắng

 

Ngày 17 tháng Mười.

Lúc sáu giờ sáng, anh ngưng đánh máy, vào nhà tắm rửa mặt. Trong phòng, không khí đượm mùi ẩm ướt, đến mức anh cảm thấy mọi vật dụng đều bắt đầu mốc meo. Người bạn của anh còn ngủ mê man trên sofa. Anh biết nàng ở đây là bất tiện, nhưng nàng muốn thế. Nàng thậm chí không muốn về nhà mình. Nàng sợ trên đường về, dòng sông sẽ nuốt chửng nàng.

Anh nhìn lại mớ bản thảo chất đầy trên bàn, kết quả của một đêm viết ròng rã. Anh không còn ai để chia sẻ ngoài chiếc máy đánh chữ và những ký tự xếp liền nhau, tràn lan khắp mặt giấy. Trong nỗi buồn cùng cực, anh thấy mình trơ trọi như đá chìm dưới lòng sông. Đến sáng, nhân vật chính của anh đang bắt đầu những cơn hoang mang của riêng ông ấy. Ông yêu cô giáo, nhưng chẳng thể nào đến gần cô như mong đợi. Ông phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, mỗi lúc họ lại xa nhau thêm. Cùng thời gian ấy, cô bé con ông đóng hoàn toàn bản thân mình lại, tự xẻ nửa ra mà ôm ấp bầu bạn một mình, rồi nhìn ra ngoài thế giới như thể đó là một con quái vật khổng lồ.

Anh thoáng thấy bình minh đã bừng lên sau lớp rèm xám. Anh trở về giường, cố nhắm mắt ngủ một lát. Nhưng đầu óc anh choán đầy hình ảnh của Nâu Trầm và những câu hỏi về cô. Có vô số nhà văn trong đô thành mông muội. Cô sẽ lắng nghe ai?

Tầm hơn chín giờ, chợt có tiếng chuông reo, là điện thoại của nàng. Anh ngồi dậy, rút điện thoại ra khỏi túi nàng, mở máy.

“Vivant?”
“Ai gọi đấy?” Anh nghĩ thầm, cô bạn anh lại vừa đổi một cái tên.
Giọng nam khàn khàn bên kia trả lời, “Tôi là thanh tra G của Cảnh sát. Anh là ai?”
“Tôi là bạn cô ấy.”
“Anh cho tôi gặp Vivant, khẩn cấp đấy. Chúng tôi đã biết ý định tiếp theo của tên tội phạm.”
“Không được, cô ấy đang ngủ. Tôi sẽ không đánh thức cô dậy dù trời có sập hay đang có âm mưu kỳ quặc gì đi nữa.”

Từ trong điện thoại tràn ra những tiếng thở phì phò của G. Anh nghe ra ông ta đang cố bình tĩnh. Rồi tặc lưỡi một cái, ông dường như vỡ lẽ ra: “Xin lỗi, nhưng anh là nhà văn đang sống ở cư xá cũ ở phố Tây?”

“Là tôi đây.”

“Vậy thì tôi muốn gặp anh. Khẩn cấp. Vivant không đến cũng được. Sở cảnh sát sẽ điều người đến bản vệ cô ấy, nhưng anh phải đi ngay. Mười lăm phút nữa sẽ có xe đón.”

Nói rồi, G cúp máy.

Đúng mười lăm phút sau, có tiếng bánh xe thắng kít lại dưới nhà. Anh nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc Toyota cũ vừa trờ đến, từ bên trong một người mặc áo khoác khaki vàng nâu bước vào toà nhà. Mấy phút sau nữa có tiếng gõ cửa. Anh ra mở, thấy đứng trước mặt mình là một người có dáng vẻ hầm hầm, rất dễ nhận ra là một thanh tra cảnh sát. Gã tự giới thiệu mình là V, thuộc cấp của G.

“Chúng tôi đã cắt cử người quanh đây. Cô bồ anh sẽ được đảm bảo tính mạng.”

“Cô ấy không phải người yêu tôi.” Anh từ tốn nói vọng từ nhà tắm. V chờ anh thay áo xong rồi đẩy anh ra khỏi nhà: “Sếp đang đợi ở quán café ngay góc phố.”

Anh nhìn chòng chọc vào mắt gã thanh tra cộc tính, rồi im lặng ra khỏi nhà. V ngồi phịch xuống ghế đôn, nhìn nàng ngủ. “Cô em tội nghiệp”. Gã ngáp dài.

-

G mặc thường phục, quần tây rộng và áo polo sẫm màu. Trông ông ta nhìn giống một người đi làm văn phòng hơn là cảnh sát hình sự. Ông đang nhấp mấy ngụm café đen đặc dưới tán dù màu nâu khi anh đi bộ đến. G vẫy chào anh, bảo anh ngồi xuống.

“Ông thanh tra làm ơn cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì với.” Anh gằn giọng thành những hơi rin rít.

“Gọi nước đi đã.” G đủng đỉnh.

Anh đành gọi một ấm trà đen. Khi trà đã dọn ra, anh rót đầy cốc và chỉ ngồi nhìn khói lơ lửng bay lên.

“Giờ thì cho tôi biết được chưa?”
“Tên tội phạm ấy muốn giết cậu.”
“Thế à?” Anh thờ ơ nhìn ra phố. Bấy giờ là hơn mười giờ giờ. Mặt trời trắng lóa hong khô các vỉa hè đêm qua ướt sũng dưới mưa.
“Cậu chỉ là một nhà văn loại thường thường bậc trung, nhưng Lữ muốn giết cậu bằng được.”
“Cô ấy nói rằng ông ta yêu cô ấy.”
“Vivant?”
“Ừ.”

“Ồ đúng rồi. Hắn ta yêu Vivant. Vì cô ấy nên hắn mới quyết định lộ diện sớm và làm những chuyện bất cẩn không đúng với phong thái của hắn tí nào. Hắn yêu cầu mua xe, dù điều đó khiến chúng tôi nhanh chóng lần theo dấu hắn.” G cố gắng tỏ ra thoải mái, nhưng anh biết ông ta đang bấn loạn. Rõ ràng chuyện này quá mức dị thường.

“Nhưng ông ta không biết gì về cô ấy cả.”

“Tôi dám khẳng định rằng nếu không nghĩ rằng Vivant đặc biệt, Lữ đã không xuất hiện hôm kia và hôm qua. Mười năm nay, hắn chưa bao giờ để lộ kế hoạch hay dấu tích. Vậy mà giờ đây, ngoài sở chúng tôi thì hằng trăm đặc vụ từ khắp nơi đang kéo về để tóm hắn.”

G thở dài, hớp thêm một ngụm café nữa. Nắng mỗi lúc một dày, hoà quyện vào hơi nước khiến các toà nhà trông hơi xiêu vẹo. Anh ngửi thấy mùi đất ẩm nồng nặc lởn quởn trong mũi.

“Hắn biết đến Vivant vì cô ấy là người thân nhất của cậu. Chúng tôi dám chắc hắn muốn dùng Vivant để khống chế cậu, chơi một chút trò mèo vờn chuột trước khi gây tội. Nhưng, chuyện gì cũng bởi một chữ nhưng, hắn yêu Vivant. Tôi biết chuyện này rất khó tin, nhưng cả tình cảm và dự định giết người của Lữ đều là thật.”

Anh hỏi gặn lại: “Tại sao? Tôi đã làm gì nào? Tôi chưa bao giờ dính đến xã hội đen cả.”

“Luôn có một ai đó đặt hàng Lữ. Chúng tôi vừa có thông tin cụ thể. Tin mật, nóng hổi.”

Không khí bỗng dưng im phăng phắc. G kẹp một điếu thuốc lên môi, châm lửa cho nó cháy bừng rồi toả đầy khói xám. Mắt G nhíu lại vì cay khói. Anh ngả người dựa chiếc ghế xộc xệch. Phố xá sáng bừng lên như thể cơn mưa chiều qua chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng anh ngửi được trong không khí có mùi chết chóc.

-

Lữ khoác một bộ suit may đo lịch lãm, bước đi thẳng tắp trên phố, dưới nắng ngời. Toàn thân ông đậm đặc thứ hơi hám nguy hiểm bạo liệt. Ông rẽ trái ở khúc quanh, tiến gần đến toà nhà cũ kỹ. Những lan can rỉ sét và những bức tường cũ phai hiện ra trước mắt. Ông nhìn thấy một chiếc Toyota cũ màu rêu đang đậu bên dưới, trong xe là một tên cảnh sát đang ngáp dài sau một đêm trực, đang mở radio buổi xế trưa và nghe tin tức giao thông trong thành phố. Lữ khoan thai bước qua xe, bóng dáng lướt qua kính chiếu hậu như một bóng ma.

Ông bước vào toà nhà, chậm rãi đi lên các bậc thang ọp ẹp. Ông không cố sức nhẹ bước, cũng không gây ra nhiều tiếng động. Không việc gì phải tỏ vẻ, vì chẳng còn gì quan trọng nữa rồi. Ông hít đầy phổi không khí ẩm thấp của toà nhà, dừng lại ở tầng bốn trước cửa một căn hộ. Ông cẩn thận đưa tay vào bên trong áo, cầm chặt khẩu Glock 26 cỡ nòng chín milimet đã gắn ống hãm thanh. Ông gõ cửa.

Ở bên trong, V giật mình nghe thấy tiếng động. Gã vội vàng nhắn tin cho trung tâm chỉ huy, rồi thận trọng tiến về phía cửa, tay cũng cầm chặt súng sẵn sàng ứng phó. Gã nhẹ nhàng mở cửa ra, nghe tim đập thình thịch.

“Xin chào.” Lữ nhanh hơn một bước, vừa mỉm cười chào V, vừa nhìn gã ngã xuống sàn, mắt mở trừng trừng, cổ ròng ròng đổ máu. Một vài tia đỏ thẫm bắn lên mặt Lữ, ông bước vào trong rồi ngắm nhìn người con gái đang cuộn người trên ghế nệm. Nàng vẫn ngủ say sưa như bị bỏ mùa mê, trên người vẫn mặc chiếc váy lụa xanh bồng bềnh từ hôm qua. Lồng ngực nàng phập phồng theo hơi thở, mái tóc nàng xoã dài như bóng đêm.

Lữ bước vào phòng tắm để rửa mặt lại cho sạch sẽ. Khi trở ra, ông xốc lại áo vest để che đi vài giọt máu đã vương trên cổ chiếc sơ mi xám bên trong. Ông rút chiếc khăn mùi xoa đã tẩm một chút thuốc mê, nhẹ vuốt khăn qua mũi nàng. Ông cúi xuống, mở túi nàng tìm chìa khoá chiếc Elise cho vào túi, hôn lên khoé mắt nàng, rồi bế nàng lên bằng một tay, tay kia vẫn đang cầm chặt khẩu súng.

Ông bước xuống thong thả và đi ra cửa. Kính chiếu hậu của chiếc Toyota phản chiếu bóng hình ông đang bế nàng trên vai. Gã cảnh sát xong xe lúc này mới giật bắn người. Lữ chĩa nòng vào xe, bóp cò, viên đạn đâm chuẩn xác qua kính và găm vào cổ gã. Viên cảnh sát gục đầu lên nút còi xe trên vô lăng. Chiếc xe cũ kêu inh ỏi. Góc phố bình thường yên ả chẳng mấy chốc đã  hoảng loạn như bầy ong vỡ tổ. Các tiếng thét bắt đầu trỗi dậy, dạo đầu cho một bản giao hưởng đầy máu. Tất cả các đặc vụ nhổm dậy từ những ngóc ngách bí mật. Ôm chặt nàng trong tay, Lữ đưa nàng về bãi xe bên kia đường, vừa đi vừa nổ súng thêm năm lần. Khi vừa hết đạn thì ông đã đứng trước chiếc Elise. Ông mở cửa xe, đặt nàng vào ghế phụ. Ông sẽ đưa nàng đi. Những chiếc ô tô cảnh sát ù lì không thể cản đường khi Elise lao đi với tốc độ nhanh nhất của nó. Trong xe, làn váy và tóc nàng xõa ra, lay động, dưới chói chang ánh nắng.

-

Cuối cùng G cũng nói.

“Người này sống ở một thành phố khác, một đất nước khác, ngồi trong nhà mà tạo ra tất cả những chuyện trái khoáy oái ăm này, đan cài bi kịch vào bi kịch, tước đi hy vọng của tất cả chúng ta. Kẻ này cứng rắn và ưa thích đã làm chuyện gì thì phải làm tận gốc, và quyết định rằng chuyện này sẽ có kết thúc bạo liệt nhất. Tất cả sẽ chết, và không còn mầm mống nào để tái sinh.”

Bỗng dưng anh bị tắc thở. Như thể tất cả những linh tính đột ngột hóa thành sự thật và đổ ập xuống đầu anh. Cổ họng anh nghẽn lại, không nói năng được gì. Môi anh run run, mắt chòng chọc nhìn vào G.

Một lúc sau hơi thở mới trở lại, để anh lắp bắp trong hoảng loạn: “Đó là… ai?”

G trầm ngâm. Ông ta nhướn hết mày bên này đến mày bên kia.

“Có thể cậu đang nghĩ đến một ông trùm quyền lực của thế giới ngầm, những người thích giết ai thì giết. Người này có quyền lực theo cách tương tự ấy, mà tôi cũng không thể lý giải thêm. Tên người này là Q.”

“Hồ sơ của chúng tôi cho thấy, người này cũng viết nhiều như cậu viết.”

Ngay tích tắc đó, anh nghe thấy tiếng người la hét.