CoD | Người tình - Trước bình minh

7. Người tình

Lữ nhấn ga lao đi. Ngay lập tức, những tiếng hụ còi phía sau túa ra như bầy rắn trông thấy con mồi. Chiếc ô tô phóng qua nhiều con phố và tiến dần về phía dòng sông. Lữ rít cho xe chạy nhanh thêm, lao vút lên trên đoạn dốc cao dẫn lên những nhịp cầu treo khổng lồ. Bên dưới họ, lòng sông mở rộng, cuồn cuộn chảy. Đúng như dự đoán, không một chiếc xe nào có thể đuổi kịp Lotus Elise khi nó trong trạng thái tự do hoàn hảo. Tiếng hụ còi của xe cảnh sát rớt rơi lại dần phía sau.

Lữ lái xe thêm một giờ nữa theo một lộ trình ngoằn ngoèo, nhiều ngã rẽ, đến tận đầu bên kia của thành phố. Ông cho xe ngoặt gấp ở một khúc cua dẫn vào một con đường nhỏ. Ông mở cửa xe, bế nàng ra ngoài. Ngay lập tức một người đàn ông mặc áo đen khác ngồi vào trong xe và lái đi mất. Hắn ta sẽ tiếp tục dẫn dụ cảnh sát đi xa.

Ông bế nàng vào trong một ngôi nhà nhỏ, bên bậc thềm trồng đầy tú cầu lá xanh thẫm. Nơi này đã được che chắn cẩn thận, không có khả năng bị phát giác ra trước hoàng hôn. Ông còn một buổi chiều và nếu may mắn, ông có thể ở bên cạnh nàng đến nửa đêm.

Ông đặt nàng trên thảm, giữa phòng khách trống trơn trong nắng trưa trắng loá. Ông tiến đến dàn đĩa hát JVC cũ, mở Philip Glass. Đầu tiên là bản mở đầu của Glasswork, sau đó là Mad Rush, rồi cứ tuần tự thế. Ông nhẹ nhàng cởi áo khoác, đặt súng ra ngoài, ngồi xuống cạnh nàng, chờ đợi.

Vài phút sau, điện thoại của nàng đổ chuông. Ông để mặc chuông reo vài lần, rồi mới bắt máy. Bên kia đầu dây, ông nghe thấy giọng nói hối hả của một người thanh niên. Hẳn đó là mục tiêu của ông, người mà lẽ ra ông đã kết liễu gọn gàng ngay từ buổi chiều đầu tiên đến đô thị này.

“Thả cô ấy ra!”

Lữ điềm nhiên đáp: “Không.”

“Ông không có quyền giữ cô ấy. Chính tôi mới là người ông muốn. Cứ việc giết tôi và thả cô ấy ra!” Anh liên miên nói, Lữ nghe trong giọng anh còn có những tiếng nấc nghẹn.

 

“Dĩ nhiên tôi sẽ giết cậu, nhưng tôi không thể để nàng đi. Hôm nay cô ấy là của tôi.” Lữ vẫn nói chậm rãi, ông ngắm gương mặt đang ngủ say của nàng khi nói ông sẽ giết người thân thiết nhất của nàng.

“Ông chẳng hiểu cái mẹ gì. Cô ấy không thuộc về bất kỳ ai. Cô ấy hầu như không có khả năng chấp nhận yêu thương. Từ lâu cô ấy chỉ muốn được yên mà thôi. Tại sao ông không để cô ấy một mình? Tại sao ông cứ muốn làm làm rối tung mọi thứ lên? Ông là một tên khốn. Một thằng điên. Chết mẹ ông đi. Đến mà giết tôi đây này. Nhưng làm ơn để cô ấy đi. Tôi van ông!”

“Cậu nhà văn này, một người tên Q thuê tôi giết cậu và yêu cầu đó với tôi là không thể từ chối. Tôi làm nghề này bao năm, đã nhận việc là sẽ hoàn thành. Q muốn tôi giết cậu một cách triệt để, còn cô ấy gần như là một nửa của cậu. Tôi sẽ phải giết luôn cô ấy mất.”

“Mặc dù ông bảo ông yêu cô ấy?”

“Phải.”

“Thế rốt cuộc tôi đã sai phạm vì với cái người tên Q đó?”

“Q chỉ nói đơn giản, mọi thứ đau khổ cần phải chết đi. Cậu, và cuốn tiểu thuyết hành xác cậu đang viết, không gì khác hơn là đại diện cho tất cả mọi bi kịch nội tâm trên thế gian. Vì lý do đó mà cậu phải chết.”

Anh mai mỉa: “Cứ như tôi là một con ác quỷ của bóng tối và phải bị tiêu diệt, phải không?”

“Q bảo cậu là một ẩn dụ của tuyệt vọng và thế giới này không nên trông mong gì ở cậu nữa. Cậu đừng tồn tại là hơn.”

“Chuyện này ngay từ đầu đã hỏng cả.”

“Cậu bạn, tất cả mọi thứ trên đời nay đều hỏng, nên chúng mới kết thúc.”

“Ông điên rồi!”

“Trước nửa đêm nay, cậu sẽ tìm được đến chỗ tôi. G không ngốc. Hắn ta còn quân số phải hơn trăm người. Họ sẽ tìm ra chỗ này và cậu sẽ theo họ. Nhưng khi đến hãy bước vào trong một mình. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có một kết thúc, tôi hứa.”

Bên kia ống nghe, trong ngôi nhà máu me bê bết của mình, anh nhà văn tắt máy, câm lặng. Ngồi cạnh anh là G chăm chú nhìn lên màn hình vi tính, nơi nhiều con dấu nhấp nháy sáng hiển thị nhiều địa điểm các con đường rối bời trên bản đồ thành phố.

“Mẹ kiếp. Là hệ thống đánh lạc hướng định vị. Có cả đống điểm để dò tìm.”

“Vậy thì tìm đi!” Anh hét lên, vùi mặt vào hai lòng bàn tay, trong tiếng hụ còi xe cảnh sát vang lên bốn bề.

“Tôi sẽ đi cùng các ông.”

G gạt đi: “Nguy hiểm lắm anh ạ.”

“Tôi mặc kệ. Tôi phải gặp Lữ. G, ông không thể tưởng tượng được bi kịch này lớn đến mức nào đâu. Người ngoài như ông chỉ thấy chúng tôi quá ư phù phiếm và vô lý. Nhưng chính tôi hiểu rõ điều gì đang diễn ra trong ba ngày qua. Chính tôi sẽ kết thúc nó bằng mọi giá.”

Anh nhìn chòng chọc vào con ngươi G. Lão bất đắc dĩ nhượng bộ. Họ rời khỏi tòa nhà cũ, lên xe của sở cảnh sát, bắt đầu cuộc truy tìm.

-

Ở trong nơi trú ẩn của mình, Lữ lặng lẽ ngắm nàng say ngủ. Tóc nàng trải dài trên thảm, cuộn rối vào nhau xơ xác. Nàng trông tiều tụy đến mức ông có cảm giác lần đầu tiên trong đời mình vừa phạm phải một lỗi lầm cấm kỵ. Thời gian im lìm trôi, ánh sáng bên ngoài âm thầm đổi sắc. Ông chiêm ngưỡng khuôn mặt nàng, bờ vai và đôi tay trần của nàng thuôn dài, buông thõng bên người, như để khắc sâu dáng hình này mãi mãi vào trí óc. Tựa hồ nàng đang chết và Lữ cảm nhận lòng mình ngập ngụa bóng tối. Ông vuốt tay lên tóc nàng, dịu dàng gỡ vài sợi tóc rối trên má nàng khi đang thở những hơi nhẹ hẫng. Ông cúi xuống, hôn lên gò má, mi mắt, trán, môi và xương quai xanh của nàng. Ông cẩn thận hôn và vỗ về khắp người nàng như hôn một người tình trong cơn cực cảm. Nàng không mảy may thức tỉnh. Lữ rời khỏi người nàng, trở về dáng ngồi cũ, tiếp tục ngắm nàng cho đến khi chính bản thân ông cũng biết mình cũng đã tan nát cả rồi trong sự hỗn loạn vô nghĩa này.

Chạng vạng, nàng cựa mình rồi khẽ mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn quanh, biết mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Nàng nhìn sang và thấy Lữ. Gương mặt chững chạc của ông biểu lộ một niềm đau câm lặng. Áo ông lấm tấm những vết đỏ bầm. Nàng thốt lên:

“Lữ?”

Ông giật mình, nhìn nàng vài giây rồi mỉm cười: “Em ngủ lâu thật. Em đói không? Tôi nghĩ sau bếp còn ít mì hay bánh gì đấy.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Để tôi lấy cho em.” Lữ đứng dậy ra sau bếp. Có tiếng chất lỏng chảy lóc róc. Một lát sau, ông đỡ nàng dậy và đưa cốc nước ấm và một chiếc bánh mì ngọt nhỏ cho nàng. Nàng không ăn, uống được một chút nước rồi thôi. Nàng thở dài nhìn khắp chung quanh:

“Đây là đâu?”

“Có thể xem là nhà tôi, mặc dù không phải. Tôi không có nhà. Tôi giàu có và đã từng cưới vợ. Nhưng tôi thực tế là một kẻ không nhà.”

“Tôi hiểu.”

“Lại đây, để tôi ôm em một chút.” Lữ kéo nàng vào lòng. Nàng không còn sức chống cự, cả người áp sát vào lồng ngực ông. Nàng ngửi thấy mùi máu tanh trên cổ áo ông, thảng thốt hỏi: “Máu của ông ư?”

“Không, tôi không bị thương, đây là máu của kẻ khác.”

“Có phải máu của anh nhà văn không? Tôi nhớ đã ngủ thiếp đi ở nhà anh ấy. Ông đã giết anh ấy rồi sao?”

“Không, chưa phải lúc.”

“Thế nghĩa là sắp đến lúc.” Nàng bần thần nói, thế rồi nước mắt ậng lên trong mắt, người run bần bật. Lữ giữ chặt lấy nàng, vỗ về tấm lưng nàng để xoa dịu cơn kích động. Nhưng nàng không thôi run rẩy. Ông ôm siết nàng, thì thầm dịu dàng vào tai nàng, vuốt ve nàng đến khi nàng thôi không nấc nữa, chỉ còn im lìm chảy nước mắt.

“Tôi thực sự không hiểu có chuyện gì đang xảy ra quanh mình nữa. Tôi là một chiếc Accord thập niên 70 và đến cả con ốc trong bánh xe cũng hoen gỉ mất rồi.”

Lữ ôm nàng chặt hơn. Nàng nhắm mắt và thở dài.

“Em có bao giờ có linh cảm về cái chết không? Tôi đã giết rất nhiều người trong mười năm qua. Mọi sự thật nhẹ nhàng. Vì tôi chẳng có linh cảm nào cả khi tôi bóp cò và kẻ trước mặt tôi ngã xuống. Nhưng với em thì khác. Em tử tế và dịu dàng biết bao, dù em ít khi nào chịu để lộ mình ra ngoài. Tôi linh cảm rằng chính tôi sẽ gây ra cái chết cho em. Cảm giác ấy kinh khủng như thể mình đang lao xe hết tốc lực vào vách núi. Hạnh phúc phát điên, nhưng đồng thời chết chóc không còn gì cứu vớt.”

Ông nhìn khắp ngôi nhà trống. Bên ngoài, ánh mặt trời đang tắt dần. Rồi bóng đêm miên man kéo đến. Ông thì thầm vào tai nàng:

“Nếu mọi chuyện tốt đẹp hơn, tôi không phải là sát thủ, không ai thuê tôi giết anh bạn em, hoặc em yêu tôi, hoặc chúng ta có nhiều thời gian hơn một chút, có lẽ sẽ có một kết thúc khác. Có lẽ tôi sẽ ẩn danh và định cư tại đây, mua một chiếc ô tô theo lời em bảo, cửa xoay hay viền cửa nạm bạch kim, gì cũng được, miễn là em vui. Rồi cầu hôn em. Cùng em đi mua thật nhiều thứ về lấp đầy ngôi nhà này. Ra biển mỗi tháng Bảy. Ngắm hoàng hôn tháng Chín, và nằm dài ôm nhau trong chăn mỗi tháng Giêng.”

Nàng bật cười, đưa tay chủ động chạm vào đôi tay ông đang siết quanh người mình. Đôi tay mềm mại, nhỏ nhắn, trước giờ chưa ai nắm lấy. Giờ đây nàng đưa tay nắm lấy bàn tay ông, đan những ngón nhỏ quanh bàn tay người tội phạm. Nàng ngả đầu vào vai ông và để nước mắt ông tràn khắp vai mình. Lần đầu tiên nàng có cảm giác là nàng có thể yêu ông. Giá như họ có thêm thời gian, nàng nghĩ, rồi tuyệt vọng nhận ra thời gian đã hết.

“Hôm kia gặp em lần đầu, chuyện tôi nói là thật đấy.

“Hở?”

Lữ cố gượng cười: “Mua một chiếc xe đẹp, mời em lên đi cùng trong những lữ trình dài vào bóng tối, yêu thương em, và giết em. Tôi đã định như vậy thật. Thà tôi chính tay giết em, mau chóng, êm dịu, còn hơn nhìn em lụi tàn dưới giếng.”

Họ ngồi mãi trong lòng nhau, đến tận khi trời tối hẳn và tiếng bọn dế rỉ rả tràn ra khắp mặt đất. Ngoài vườn, đám cỏ chờ sương như chờ người yêu.


 

8.     Trước bình minh

 

Chín giờ, lấm tấm trong trong bóng tối bao phủ thành phố là ánh đèn đường vàng vọt trải lên những vũng máu vừa chớm khô trên các vỉa hè quanh cư xá. Tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi, có thể nghe thấy ở mọi hang cùng ngõ hẻm. Trên không, một chiếc trực thăng đang phần phật bay quanh thám thính.

G đang ngồi trong ô tô, đỗ gần quảng trường trung tâm. Lão bứt rứt vì đã lỡ đậu trong phạm vi không hút thuốc nơi công cộng, nên không thể châm thuốc để làm nhẹ đầu hơn. Cả buổi chiều, toàn bộ phòng hình sự, phòng đặc vụ và phòng giao thông của sở cảnh sát đã được điều động, tản đi khắp thành phố, tìm đến mười chín địa điểm nghi ngờ ở mười chín phương hướng khác nhau. Đã có mười chín cuộc tập kích ồn ào, và trong toàn bộ các lần ấy đều có cảnh sát thương vong. G thừa nhận phải khâm phục Lữ đã tổ chức được một nhóm sát thủ kỷ luật và thiện chiến nhất thế giới. Đếm đến giờ này đã có mười bảy xác chết, ba là bọn sát thủ, mười bốn là cảnh sát, cộng thêm hơn một tá cảnh sát bị thương. Mười chín bộ phát sóng ảo bị thu hồi.

Điện thoại của nàng bị cắt ngay sau cuộc gọi ban chiều. Ngồi sau xe, anh bồn chồn: “Còn bao nhiêu điểm nữa?”

“Ba.” G đáp. “Một ở khu ổ chuột phía Nam. Một ở gần nhà máy thuỷ cục. Một ở phố bán đồ điện tử gần bờ Tây cầu lớn. Mẹ kiếp. Thậm chí có soát hết ba điểm cũng chưa chắc tìm thấy. Hắn có thể ở bất cứ đâu, điều khiển tần số từ một vệ tinh và dẫn chúng ta đi vòng vòng như lùa gà trong thành phố.”

“G, tôi sợ không còn nhiều thời gian.”

“Biết rồi!” G đấm mạnh vào vô lăng. Đột ngột bộ đàm lão rè rè, có tiếng người gọi tới. G nói cộc lốc: “Tôi đây!”

“Sếp, có tin mới. Chúng tôi cố bẻ khoá mọi giao dịch ngầm của Lữ và vừa thấy một tài khoản được bí mật lập riêng một tháng trước, giao dịch duy nhất là chuyển tiền cho một công ty địa ốc.”

“Tiếp đi!” G thở mạnh.

“Chúng tôi vừa cho người đến nhà giám đốc công ty này nhờ phối hợp điều tra. Căn nhà này ở bên bờ Đông sông lớn, trong khu dân cư vừa xây xong mà chưa mở bán. Tôi sẽ gửi địa chỉ qua ngay.”

Người cảnh sát kia rè rè đọc địa chỉ. Anh ta vừa dứt lời, G thông báo ngay cho tất cả lực lượng bằng bộ đàm. Trong tích tắc, mọi còi xe đều hú và hàng chục ô tô, với đèn hiệu xanh đỏ xoay vòng trên trần rầm rì khởi động, cùng lăn bánh về một hướng. Trên không, chiếc trực thăng trên không đảo mình bay theo.

Trên đường đi, anh nhà văn bình tĩnh nói: “Lát nữa hãy để tôi vào một mình.”

G gạt phắt đi: “Không. Chúng tôi sẽ tập kích trước.”

“Ông phải nghe tôi. Chỉ có tôi vào mới có thể mang cô ấy ra và dụ hắn ra theo. Khi ấy, các ông làm gì tùy thích.”

“Cậu điên à?”

“G, người Lữ muốn là tôi! Ông không hiểu sao? Nếu tôi không vào, Lữ sẽ giết cô ấy, rồi hắn sẽ trở ra và kết liễu tôi. Hắn đủ nhanh để bóp cò trước khi bị bắn, ông biết mà. Thử mạo hiểm một phen xem nào!”

G im lặng, cố hít thở sâu một lúc rồi trả lời: “Được, nhưng cậu phải mặc áo chống đạn.”

“Không cần đâu.” Anh nói, nhẹ hẫng. Xe đang băng qua cầu lớn. Bên dưới là dòng sông, bên trên là bầu trời, đều đen kịt. Anh mường tượng ra các tầng mây đang chất chồng lên nhau và ngăn cản ánh sáng từ thành phố chạm đến ánh sáng của những vì sao, và ngược lại. Ở giữa hai vùng sáng là anh, lầm lũi đi mãi trong tiếng sông gầm.

-

Gần mười giờ, tất cả lực lượng cảnh sát kéo về khu biệt thự ở bờ Đông, ở phía trước khu nhà. G ra lệnh tất cả các máy xe đều tắt. Trực thăng bị điều ra xa. Anh bước xuống xe, nhìn con đường nhỏ lát đá phiến trước mặt. Dãy đèn đường trên vỉa hè rọi những cái bóng xiên xẹo của cây cối lên các bức tường. Trong không gian chết, chỉ có một căn nhà dường như đang thở. Anh thoáng thấy ánh sáng mờ nhạt từ bên trong cửa sổ, lay động qua lớp rèm. G ra hiệu cho toàn bộ mọi người để anh đi. Anh gật đầu, thận trọng tiến vào, không vũ khí, không ai yểm trợ, không thấy được chân mình trong bóng tối. Anh trần trụi đối diện với bóng tối và những bóng ma có thể đang lẩn khuất sau những góc tường.

Đến trước cửa nhà, anh nghe thấy từ bên trong toả ra vài nốt dương cầm nặng nề, trộn lẫn vào mấy tiếng đập cánh vo ve của bầy côn trùng quanh những bụi tú cầu. Trên cửa có một nắm tay bằng đồng. Anh nhẹ đưa tay xoay nắm cửa. Như dự liệu của anh, cửa không khoá. Khi cửa nhẹ nhàng mở ra, anh mới nghe rõ giai điệu của bản nhạc. Etudes số Năm của Glass.

Trước mặt anh là nàng đang nằm đấy, trong tấm thảm trải giữa phòng đang loang lổ ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn trong vườn. Tóc nàng xõa dài, quyện vào bóng tối. Hai tay nàng nắm lấy nhau, đặt im lìm trên ngực. Mắt nàng nhắm nghiền. Môi nàng hé mở như nuốt lấy bóng tối. Ngực nàng tràn trề sắc đỏ. Những nốt dương cầm rớt rơi quanh nàng.

Thời khắc ấy mọi thứ điên rồ đang vây bủa lấy anh bỗng dưng trở thành một bộ phim câm đứt quãng. Anh lao đến, quỳ xuống, nhìn khuôn mặt trắng xanh của nàng. Anh lẩy bẩy đặt tay lên xương đòn nàng, lần tìm nhịp tim. Anh đưa tay vuốt trán nàng, cảm nhận toàn bộ hơi ấm đã rút cạn đi. Anh dúm dó như một con sên mất vỏ. Tiếng thét của anh xuyên qua những nốt nhạc còn rơi mãi như máu nhỏ, nhưng vừa chạm đến bậc thềm đã bị nuốt chửng vào trong. Không một ai nghe thấy anh.

Một bàn tay túm lấy sau cổ anh, giật ra phía sau. Anh vùng vẫy. Lữ khóa chặt anh bằng đôi tay mạnh bạo. Ông đè gối mình lên gối anh, mạnh đến mức dây chằng gối đứt lìa trong tích tắc. Khuỷu tay ông siết chặt cổ anh, rồi dùng tay kia chĩa nòng súng vào trán anh. Mắt anh mở trừng trừng. Trong ánh sáng nhá nhem, Lữ bê bết máu và mặt mày ghê sợ như ác quỷ.

Anh cố vùng vẫy. Từ đâu không biết, cơn giận giữ trong lòng anh tràn trề thành nguồn sức lực, khiến anh có thể giằng co đến tận khi Etudes số hai chuyển thành Mad Rush. Tiếng dương cầm đuổi nhau cuối đất cùng trời. Trong phòng ngập ngụa mùi ngọt tanh thê thiết. Bằng hết sức bình sinh, anh giằng ra khỏi Lữ, đấm vào bụng ông ta rồi lê lết ngồi xuống góc phòng. Họ trừng mắt nhìn nhau.

“Giết tôi đi!”

“Cậu đã chết rồi.”

Anh nói một cách vô hồn: “Phải, cô ấy chết, thì tôi cũng chết.”

“Nàng đã muốn cậu sống.” Lữ nói, giọng cũng thành những tiếng thều thào. Tất cả sinh khí trong căn phòng này đã bị Mad Rush đuổi hết ngoài cửa sổ, đổ vào bóng tối vĩnh cữu nấp dưới những tầng cây cối.

“Nàng đã tự chọn cái chết. Nàng nghĩ, vì cậu và nàng giống nhau, nàng chết là được. Như thế tôi sẽ chùn tay và tha cho cậu. Tôi hiểu rõ, sự xuất hiện của tôi đã giết chết nàng.”

“Đồ khốn!”

Anh lẩy bẩy hồi lâu. Cơn đau trong anh đã chuyển thành một bóng đen hoàn hảo, từ đó những run rẩy miên man cứ túa mãi ra. Anh nhìn sang nàng. Sự bất động nơi nàng ngưng đọng trong thời gian. Rồi đây, nếu anh còn sống, đó mãi mãi là tất cả những gì anh còn nhớ.

“Kết thúc thôi.” Lữ lên tiếng sau một quãng dài im lặng. Ông ném khẩu Glock 26 về phía anh.

“Còn duy nhất một viên. Bắn đi. Nhắm chuẩn xác vào tim.”

Anh bật cười điên loạn. Kẻ muốn giết anh lại đang yêu cầu anh giết ông ta?

“Khi nàng ngã xuống, tôi đã chết. Khi nàng trút mọi gánh nặng lên người tôi, trong sát na đó, máu của tôi cũng đã trút hết ra ngoài. Tôi không cần phải giết cậu nữa, bởi hôm nay, cậu đã không tồn tại nữa rồi.”

Anh run rẩy cầm súng lên. Báng súng ấm, nhầy nhụa. Anh trừng trừng nhìn vào Lữ, hướng súng về phía ông ta.

Dàn đĩa hát vẫn đang mở nhạc, ánh sáng nhấp nháy của nó là chuyển động duy nhất trong phòng. Bên ngoài, G ra lệnh không ai được tiến vào. Thay vào đó, cảnh sát bao vây và tạo thành vành đai khép chặt quanh biệt thự. G bồn chồn đi lại trong ánh đèn pha. Các nòng súng đã sẵn sàng ngắm vào mục tiêu.

Thế rồi có tiếng súng nổ.

Đoàng!

G bị nhận chìm trong sự thinh lặng ngột ngạt rất lâu. Lão kềm nhịp thở, nhìn chòng chọc như cú vọ về phía căn nhà vừa phát ra tiếng động. Lão gọi bộ đàm, bảo không ai được bắn cho đến khi có động tĩnh tiếp theo.

Bất thình lình, cửa bật mở. Từ bóng tối đen đặc, một dáng người khập khiễng lê lết ra ngoài. Cái bóng đen ấy lầm lũi, xiên vẹo, méo mó, tựa hẳn vào bản lề cửa, thở hồng hộc như để lấy lại hơi sức, rồi tiếp tục lết ra ra vườn.

G thấp thoáng thấy gì đó, hét lên: “Không được bắn!”

Nhưng đã quá muộn. Nhóm cảnh sát đã xả loạt đạn đầu tiên về phía mục tiêu. Tiếng đì đoàng và ánh lửa chớp loé qua không khí.

Anh nhận lấy những viên đạn vào tim, bụng, chân trái và vai.

Thân thể anh tuôn chảy một dòng suối đỏ thẫm.

Các đặc vụ hốt hoảng bởi sự cố họ vừa tạo ra. Họ nghĩ anh đã chết, người bước ra là Lữ, và yên tâm bóp cò. Họ vây lấy anh khi dòng suối tiếp tục đổ dài theo bản Mad Rush dằng dặc không dứt. Bản nhạc chảy xuyên qua khỏi mọi tiếng ồn của còi hụ và tiếng trực thăng bay đến gần, chảy đầy vao tai anh khi anh thấy ý thức mình đang rời khỏi trí não. Mọi cơn đau bỗng dưng ngưng lại, để lại lòng anh rỗng toang cho bóng đen hoàn hảo ngự trị.

Một lần sau cuối thôi, anh nghĩ về cô bạn của mình và lắng nghe xa xăm có dòng sông đang tràn bờ các tầng mây trĩu nặng. Anh cũng nghĩ về Nâu Trầm.

Liệu cô có biết không?

Người ta khiêng anh ra ngoài, để mặc anh cho các y sỹ đi theo chiến dịch. Cảnh sát quay lại, chú tâm vào ngôi nhà. Từ bóng tối, tiếng động và âm thanh rên rỉ thoát ra. Một lúc sau, Lữ khập khiễng bế nàng ra ngoài. Anh đã không bắn trúng vào tim ông. Phổi ông đã nát bởi viên đạn cuối cùng, nhưng ông vẫn còn sức mang nàng ra ngoài. Ông ôm lấy nàng thật chặt khi họ bước ra từ bóng tối. Lần này thì cảnh sát đã không sai lầm thêm nữa. Từ mọi phía, đạn xối xả bay về phía Lữ. Ông co giật hết lần này đến lần khác. Tóc nàng lay động trong ánh sáng vàng cam của đèn đường. Mad Rush còn đuổi nhau mãi trong không khí, đẹp đẽ, điên rồ. Lữ mấp máy môi, định nói lời gì đó. Ông ngã xuống, vẫn siết chặt nàng như thể ông đã có nàng mãi mãi.

Về phần nàng, không ai hay biết nàng đã chết ra sao.

Trước khi anh đến, trong bóng đêm đẫm ngọt, họ đã nhảy cùng nhau. Etudes số Hai dịu dàng hơn một chút so với bản số Năm. Âm nhạc day dứt mà dịu êm. Nàng nép chặt vào người Lữ, cảm nhận hơi ấm của ông trên vai mình. Ông nói ông sẽ để nàng đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Nàng ôm siết lấy ông, thì thầm vào tai ông ngàn vạn lời xin lỗi, rằng nàng lấy làm tiếc vì đã không thể yêu ông. Nàng bảo ông hãy nhắm mắt, để nàng hôn ông lần đầu tiên và duy nhất, để nàng vĩnh biệt ông. Ông làm theo. Nàng bảo mọi thứ xảy ra thật lạ lùng, kể cả tình yêu.

Nàng đã cầm lấy khẩu súng và tự sát, hay trong lúc giằng co, Lữ đã lỡ tay siết cò? Chỉ có một điều chắc chắn duy nhất, một viên đạn găm vào cổ nàng và máu đã tuôn ra óng ánh.

Nàng tiếp tục xin lỗi ông, tha thiết dịu dàng. Khi mở mắt ra, Lữ chỉ còn nhìn thấy ánh mắt của nàng phản chiếu vào mắt mình, thẳm sâu hơn mọi đáy giếng. Ông run rẩy nhìn mãi đến khi mắt nàng nhắm lại.

Nàng vẫn da diết xin lỗi, vì đã không đủ thời gian để yêu ông.


Hết