Di tan | 0. la mer

0. la mer


Cô cá bơi mãi, không một định hướng nào sẵn mình cần đến đâu. Âm thanh đẹp nhất ư, làm gì trên đời có thứ nào đẹp tuyệt đối đâu?

Để tôi kể nàng nghe chuyện cô người cá nhỏ.

Rằng ở dưới biển sâu có tộc người cá sinh sống từ thuở trên mặt đất chưa có đô thị văn minh nào. Họ đẹp đẽ, thanh lịch, nhanh nhẹn bơi theo những dòng hải lưu và dùng tiếng vọng của mình vẽ bản đồ tất cả đại dương. Họ giỏi chịu đựng giông bão, thường khéo léo tránh được những khe nứt đen ngòm sâu hoắm và những miệng nham thạch phun trào. Nhiều ngàn năm như thế và tộc này sống lâu gấp ba bốn lần loài người, nhưng họ không hề sinh sôi đông đảo như loài người trên cạn, bởi lẽ họ là giống loài mắc nợ truyền kiếp bởi những quyền năng và tuổi thọ lâu dài. Tất cả các người cá sinh ra đều chỉ mang trái tim tạm bợ và thiếu khuyết, thứ chỉ có thể giúp họ lay lắt đến năm sáu mươi tuổi, và chỉ có thể được hoàn thiện bởi một điều duy nhất: âm thanh đẹp nhất thế gian. Nếu không đem về viên ngọc trai chứa âm thanh đẹp nhất trên đời, họ cũng chẳng khác gì loài hai chân đi trên cạn: thông minh nhưng đều chết quá sớm, bởi sáu mươi năm làm sao mà đủ để hiểu cuộc sống này rốt cuộc còn những nhiệm màu gì và biên giới của vũ trụ là ở đâu?

Năm kia, một cô người cá nhỏ xinh xắn còn ba năm nữa là đến tuổi sáu mươi, nghĩa là cô sắp chết. Cô nghĩ thế cũng không sao, bởi phần lớn người cá đều chết ở năm sáu mươi tuổi. Đau thì có sao, bởi phần lớn chúng ta đều đau đến nát người khi chết, cô nghĩ. Nhưng mẹ cô, người đã mất tất cả con trai con gái của mình - trừ cô út, khóc cạn nước mắt vì bà sắp mất luôn cả người con duy nhất còn lại. Bà đã sống đến gần hai trăm năm với đầy đủ các quyền năng và hiểu biết, nhưng bà sẽ không còn một đứa con nào ở bên cạnh mình nữa.

Vậy là cô cá ra đi, khỏi nhà mình, khỏi mẹ. Có thể cô sẽ chết ở đâu đó, nhưng ít nhất cô sẽ cho mẹ một hy vọng trong những năm tháng còn lại của mẹ và cô. Ít nhất, trong cơn đau buốt khi cơ thể tan rã thành sóng biển, cô sẽ nhớ đến ánh lân tinh phủ lên đôi chân mày cong cong của mẹ khi bà cười.

Cô cá bơi mãi, không một định hướng nào sẵn mình cần đến đâu. Âm thanh đẹp nhất ư, làm gì trên đời có thứ nào đẹp tuyệt đối đâu? Người cá dùng âm thanh của mình để cắt nghĩa biển khơi và mọi sinh vật trong khối nước khổng lồ bao bọc mặt đất, nên trong tiếng hát của họ văng vẳng những rặng địa chất rầm rì xê dịch, những dòng chảy lớn giao nhau sôi trào cuồn cuộn, những miệng dung nham sôi sục, tiếng nước cọ thê thiết từ những khe sâu và hàng tỉ âm thanh của những sinh vật gọi nhau lao xao qua những tầng nước thẫm. Bầu âm quyển rực rỡ muôn trùng, không ngừng biến đổi, không ngừng dày lên và mở rộng về tất cả mọi chiều. Bơi mãi và chìm đắm trong ấy, để nước mắt tan vào bể âm thanh nghìn trùng ấy, biết bao giờ mới tìm được thứ đẹp nhất trên đời?