Ngàn trùng lam mãi

Ngàn trùng lam mãi

Truyện ngắn lãng mạn chữa lành dành cho độc giả trên 13 tuổi (Rating T)

 

Khi hai kẻ ủ ê ấy lái chiếc Corrona tiến vào cửa ngõ phía Tây của thị trấn, mọi sự dường như không có gì kỳ lạ. Trên trời đang treo vài cụm mây rải rác, phần còn lại của thinh không có lẽ sẽ xanh đến ngày tận thế. Dưới đất, chiếc xe màu xanh biển sẫm lướt vun vút trên xa lộ. Ở giữa đất trời là cái oi ả của tháng Sáu, cùng với hai thằng không trẻ chẳng già đang đi như tiến vào miền vô định.

Cứ thế, vạn vật tịnh tiến theo nhịp độ buồn bã điên rồ của chúng.

Trong xe, Dan co người lại ở băng ghế sau, gác một cuốn sách lên vai, ngủ gà gật trong khi Chris, gã bạn đồng hành của anh, đang nhấn ga ở tốc độ một trăm cây số trên giờ trên cung đường vắng ngắt. Thỉnh thoảng Chris ngó chừng người khách quen của quán mình qua kính chiếu hậu, tự thấy cuộc đời quả nhiên là một bí ẩn chết tiệt.

Nói ngắn gọn thì, trong tháng Sáu ấy, Dan giống một con ốc biển teo tóp vì phơi mình ngoài nắng hạn. Cô người yêu cũ của anh đi Châu Phi rồi rơi hẳn qua bên kia thế giới. Tin tức ấy đào một cái hố trống rỗng bên trong anh, rồi dần dần làm trí não anh tan biến. Không còn đầu óc đâu cho công việc bán bảo hiểm, anh xin thôi. Phần tiền anh tiết kiệm được lại chẳng còn được mấy đồng sau khi đã cháy rụi phần lớn trong bong bóng thị trường tín dụng thứ cấp. Anh lay lắt trong cơn thảm bại, thấy mình mắc kẹt trong bãi lầy mà ngơ ngác mãi không thấy cách thoát ra.

Còn Chris á? Hắn là một thằng đơn giản, dễ khát khao như trẻ con đứng trước kem dâu, cũng dễ mủi lòng nữa.

Một ngày nọ, tầm hơn sáu rưỡi sáng, Chris vừa đóng cửa quán rượu dưới tầng hầm của hắn xong, đang chuẩn bị ra bãi lấy xe về nhà thì thấy Dan đứng lơ ngơ trước lối nhỏ dẫn xuống hầm vào quán. Mặt trời còn chưa nhô ra khỏi bóng của một toà cao ốc đàng xa, rải mấy vạt sáng hanh hao lên hình hài Dan, khiến anh trông xơ xác như mấy con mèo hoang không ai đoái hoài tới. Anh ngẩng lên nhìn sang Chris, mắt anh hõm sâu vào trán, không thể nào nhìn rõ sau mấy sợi tóc mái nâu loăn xoăn.

“Này, tụi mình ra cảng không?”

“Gì cơ?”

“Thành phố đang oi bức quá.”

Chris tưởng anh đùa, bèn cười cợt: “Cảng nào, mà để làm gì? Nhậu xong rồi về à? Cậu cũng rảnh rỗi nhỉ.”

Dan không quan tâm Chris đang giễu nhại mình, chỉ nói tiếp: “Đôi ba chai bia, mấy cốc kem mặn trên bờ kè, nhìn những chiếc tàu cá dập dờn bên cầu cảng trong buổi chiều hè. Kiểu vậy.”


Như đã nói, Dan là một kẻ thất bại thảm thương, còn Chris lại là một thằng dễ mủi lòng.

Thế là, thay vì lái chiếc Corrona cũ màu xanh dương về nhà rồi ngủ một giấc, thì Chris lại cho Dan ngồi lên ghế sau, nổ máy. Xe ì ạch ra khỏi bãi, trườn qua những dãy nhà san sát nhau trong đô thị, tiến ra xa lộ. Dan gửi một toạ độ qua cho gã tài xế bất đắc dĩ. Hắn bật định vị lên, rồi nhắm về hướng Tây thăm thẳm, nơi một thị trấn kiêm cảng cá nhỏ nằm cách họ chắc phải hơn một ngàn cây số.

Tháng Sáu. Biển. Ngàn dặm tít mù.

-

Sau hơn mười ba giờ lái xe và biển không còn cách bao xa, bỗng dưng họ chần chừ, hay đúng hơn là Chris chần chừ. Tầm hơn tám giờ tối, Chris dừng xe ở một trạm xăng. Họ bước xuống xe, xối mình trong hơi nóng mùa hè còn lởn vởn, bước vào cửa tiệm tạp hoá bên trong rồi ăn tối qua quít. Lúc bước ra ngoài rồi nhìn mặt trời đổ thứ ráng chiều màu san hô lên con đường trước mắt, Chris bỗng dưng chột dạ. Mình đến đây làm cái quái gì ấy nhỉ? Một ngày lái xe ròng rã để làm cái quái gì nhỉ?


“Này?”

“Hở?”

“Cậu muốn tôi làm gì đây… Không, ý là tôi hỏi cậu muốn làm gì?”

“Thì ra cảng thôi.” Dan nói, uể oải nhưng chắc chắn. Anh đã nhổm dậy sau ghế.

“Ê, đừng có khùng. Cảng gì nữa ba. Cậu biết mấy giờ rồi không?”

“Mấy?”

“Gần chín giờ tối đấy. Tháng sáu xứ mình thì mặt trời giờ này còn tỏ, nhưng sắp tới giờ đi ngủ rồi. Nghĩ coi nên làm gì đây? Ngủ trong xe à? Chỗ này là cảng cá nên không thể nào có khách sạn tử tế, có rượu vang với trứng cá muối với phô mai kem cho cậu ăn khuya đâu.”

“Đừng lo, tôi đặt chỗ rồi, ở một nhà nghỉ gia đình nhỏ trên phố Cướp biển, ngay trong thị trấn thôi.”

“Hả?”

“Xứ này từng là thành phố của cướp biển mà. Hình như là mấy trăm năm trước, lúc chính quyền còn mải mê gửi hải quân chinh chiến khắp các đại dương, họ bỏ quên mất chỗ vịnh nhỏ khuất nẻo ngay sau lưng nhà mình. Sau này thì chính quyền thua hết ở các đại dương kia bèn quay trở về cướp lấy cảng này từ những chúa thuyền cướp biển.”

“À há.” Chris gật gù.

Thực ra có mấy câu quan trọng hắn muốn hỏi. Không phải là chuyện vì sao thị trấn này lại đầy cướp biển vào mấy trăm năm trước và giờ đây chỉ còn là một cảng cá bình thường của vài ngàn cư dân trong mấy dãy nhà. Hắn vẫn đau đáu chuyện vì sao gã bạn chán đời của mình cứ đinh ninh phải là đúng cảng này mà không phải là một bờ biển đẹp hơn dành cho du khách. Nhưng hắn có một nguyên tắc, đó là nếu người khác không muốn kể, hắn sẽ không hỏi thêm. Chris nổ máy và xe trườn vào trong thị trấn khi trời chỉ còn nhá nhem.

Khách sạn gia đình ấy tên là Rosalia, là một toà nhà hai tầng màu nâu sậm với lan can nhô ra, song cửa sổ cái hư hỏng cái còn nguyên, còn vải rèm thấp thoáng phía sau in hoa văn thịnh hành của hai thập niên trước. Vài cánh hoa xanh thấm đẫm thời gian, trông cũ kỹ mà dịu dàng hơn hẳn bất kỳ toà nhà nào trong thành phố của hai kẻ lữ khách.

Chủ khách sạn là một người phụ nữ trông ngoài bốn mươi tuổi, nói ngữ âm miền biển líu lo, hớn hở đón hai người khách hiếm hoi đến đặt phòng. Chị ta đã dọn cho họ một phòng đôi trên tầng, có ban công nhìn ra cửa tiệm sửa chữa buồm đối diện, trên mái ngói đỏ trầm dựng một chiếc cột buồm làm bảng hiệu. Dan tắm rửa xong thì ngủ ngay lập tức. Anh co mình như con tôm chín, khiến chiếc giường đơn trông rộng lớn quá chừng. Chris gọi chị chủ đem lên mấy chai bia và bánh quy, vừa uống vừa nhìn ra màn đêm từ biển cả kéo về thị trấn, đinh ninh rằng cuộc đời hẳn phải là một bí ẩn chết tiệt.

-

Người yêu cũ của Dan gặp anh năm hai mươi lăm tuổi khi đang mơ về một chuyến đi đến Phi Châu, hai mươi bảy tuổi khi quyết định mua vé máy bay sang Uganda một mình.

Nàng tên Chloe, đẹp đẽ như ảnh chiếu của một giấc mộng vàng son lên thực tại. Mà Chloe cũng cũng biết thế, nên nàng ngạo mạn biết bao. Mắt nàng lúng liếng như treo một ánh sao bên mi, gửi những tín hiệu mà chỉ người nàng chọn mới được phép hiểu. Đôi mắt của nàng đã giam cầm nhiều gã trai, rồi nàng siết chặt trái tim họ đến tan nát. Trong những đêm dịu dàng, tóc nàng chảy như một dòng thác bí mật, mang theo hương thơm của các loại hoa trái chỉ dành riêng cho người đàn ông nàng chọn kề bên. Lắm lúc Dan cảm thấy hình hài nàng, dẫu đang đứng trong gian bếp nhỏ nhà anh pha sô-cô-la nóng lúc một giờ mười hai phút sáng, chưa bao giờ chân thật. Lúc nàng nấc nghẹn rồi hỏi, một năm qua anh có bước đi và thở cùng em hay không, anh chỉ im lặng, rồi nàng rời khỏi không gian của anh, Dan ngỡ như mình vừa tỉnh mộng hơn là đánh mất người tình.

Trong lá thư cuối cùng gửi cho Dan, không lâu trước thời điểm đau thương bí hiểm ở Phi Châu ấy, nàng bảo nàng đã không còn giữ tình yêu với anh nữa rồi. Không phải nàng không yêu. Nhưng bởi anh dường như không yêu nàng, nên nàng xem như tình yêu nàng muốn để dành cho anh như một con diều dứt dây trên bầu trời.

“Anh,

Em biết em là định nghĩa, là hiện thân của tính ích kỷ tận cùng. Bởi trí tò mò và niềm kiêu hãnh, em đã rất vui vẻ khi lừa dối tàn nhẫn và làm tổn thương rất nhiều người. Em đã muốn có được anh, sở hữu anh, khiến anh hạnh phúc hôm nay và đâm gai vào tim anh vào một ngày khác. Anh không từ chối, nhưng dường như anh cũng chẳng quan tâm? Từng giây, từng phút, từng giờ em gần kề bên anh ngưng kết thành im lặng. Vô số lần em làm trò điên khùng đến tàn độc vì em muốn khuấy động ý chí anh. Em tin tưởng một lúc nào đó anh sẽ vùng dậy và quấn siết lấy em, còn em sẽ mỉm cười thoả mãn đón anh vào lòng. Nhưng em sai rồi, nhỉ? Anh là bầu trời khổng lồ và hoàn toàn trống trải. Em chỉ là con diều nhỏ nghĩ mình cưỡi được vài ngọn gió đã vội oai phong. Em không là gì.

Thế rồi em nhận ra em đau buồn biết bao. Em đã tưởng mình sẽ rời bỏ anh nhẹ nhàng như với nhiều người khác. Nhưng vào một buổi sáng, em thức giấc với nỗi nhớ thương rúng động tâm can. Đau buồn làm sao, chính khi ấy em nhận ra em yêu anh sâu sắc.

Em đã nghĩ mình sẽ sống thọ và hạnh phúc. Nhưng không. Em sẽ sống thọ nhưng bất hạnh. Hoặc hạnh phúc của em chỉ ngắn ngủi như đời con thiêu thân. Hoặc em sẽ không có gì cả.

Anh mãi thờ ơ như thế, anh xa đến ngàn trùng.”

Vài tháng sau đó, thông qua bố mẹ nàng, Dan nhận tin nàng chết. Nàng đã tự định ra số phận của mình bằng lá thư mỏi mệt ấy. Hồ Victoria đã nuốt lấy sinh mệnh nàng. Dưới đáy sâu xanh thẫm, nàng thấy gì?

 

-

 

Hôm sau, thay vì ra cảng như lời mời gọi khởi sự của chuyến đi, Dan dành trọn ngày chỉ để ngủ. Chris lay mãi mà anh không dậy, bèn dành cả ngày lang thang trong thị trấn, bước qua những con đường lát gạch cũ với những ngôi nhà mái ngói đỏ nâu. Hắn hỏi đường ra nhà bảo tồn của thị trấn, thứ duy nhất mang bóng dáng của một điểm tham quan ở nơi này. Chris xem đến chán chường các đồ dùng thuỷ thủ, vài cái răng cướp biển bọc vàng sót lại, các tờ công văn ố vàng do một bà Nữ hoàng xưa kia ban xuống để lập nên thị trấn mới. Hắn bước ra gian hàng lưu niệm bên ngoài nhà, mua một tấm bản đồ thị trấn và những vùng lân cận, nhìn các ký tự lạ lùng và những nét vẽ biểu thị những con đường ngoằn ngoèo, nhỏ xíu và một bờ biển mơ hồ, tự hỏi rằng mình vì sao lại ở xứ vô định này, và hoặc giả, khi nào mình sẽ tiêu hết những đồng dành dụm ít ỏi từ quán rượu ế khách vào chuyến đi dị thường để an ủi thằng bạn tội nghiệp này.

Chris buột miệng hỏi người trực quầy lưu niệm: “Thế còn cảng?”

“Cảng mở cửa từ bốn giờ sáng đến bốn giờ chiều. Chỗ chúng tôi nhỏ thôi, nên không có thương lái tới suốt ngày suốt đêm anh ạ. Bù lại thì dân chúng tôi thong thả hơn một chút.”

“Thế à?” Chris thờ ơ hỏi lại. Đầu óc hắn đang không nghĩ đến chiếc cầu cảng nhỏ nhúng mình vào vịnh biển. Hắn nghĩ đến thứ khác xa xăm hơn, hẳn là do mải mê nhìn theo những đường vẽ cũ kỹ trên bản đồ mà lơ đãng nhìn ra khoảng không được tô xanh màu nước.

Hắn đột nhiên nghĩ đến những con cá.

Chris là một thằng mà cuộc sống là vô vàn những thứ “đột nhiên” với “tình cờ.” Đột nhiên tự hỏi, tình cờ nghĩ đến, đột nhiên vay tiền bố mẹ bạn mè mở một quán rượu ở tầng hầm rồi mãi không khấm khá, đột nhiên thích kem dâu vào trưa thứ hai, đột nhiên giận dữ với sự bê tha của chính bản thân mình, đột nhiên để một thằng chán đời lôi mình đi hơn ngàn dặm, rồi đột nhiên nghĩ về lũ cá ở xứ heo hắt này.

Những con cá bơi thành đàn, vây bạc ánh vàng óng ánh trong tầng nước rạng ánh mặt trời. Lũ cá nhảy múa theo dòng nước, cuốn vào nhau thành những vòng xoay. Lũ tự do. Và những con cá nằm trong lưới, giãy đành đạch trên sàn tàu, về tới cảng trước bình minh và phơi bụng trắng hếu trên các khay ướp đá ngả đỏ màu máu thảm thương. Bọn cá có lường trước được chúng sẽ đột nhiên bị buông lưới bắt đi và trở thành hàng hoá ngoài chợ hay không?

Hẳn là không. Hay là có nhỉ?

Chris tự dưng nghĩ, Dan lúc này không khác mấy với một con cá tự dưng bị vướng lưới chài rồi nằm thoi thóp trên tàu, thiếu nước nghiêm trọng nên cứ ngắc ngoải dần. Hắn tự dưng thấy ray rứt, hoặc cái cảm xúc khỉ gió gì quặn lên trong ruột, cản bước hắn đi tiếp. Thế là hắn trở về.

Trên gác trong khách sạn, Dan hãy còn ngủ. Gờ xương lưng anh nhô lên sau lớp áo thun, hiện rõ ràng vẻ trơ trọi trong ánh nắng chênh chếch rọi qua song cửa sổ. Mặt mũi anh còn vùi vào gối, trông cực kỳ thảm hại. Dan ngủ như một con cá chết.

Chris thở dài, thấy nếu như mình trẻ hơn một chút, tầm vài tuổi thôi, có lẽ mình sẽ khóc.

 

-

 

Sáng hôm sau, hắn hỏi dò: “Hôm nay ra cảng chưa?”

“Ừ…?”

“Hôm nay đi nhé.” Hắn khẩn khoản. Làm như chuyện bỏ nhà bỏ việc mò ra xứ tít mù khơi này vào giữa hè nắng oi chết dẫm là việc của hắn, là một sự gì trọng đại ghê gớm lắm liên can đến nỗi đau của chính hắn.

Từ kẽ hở cửa nhà tắm, Dan ngẩng nhìn Chris đang cáu qua tấm gương. Anh thấy ánh mắt trách hờn đầy u tối của hắn tương phản với tấm rèm cửa in hoa sáng nắng ban mai sau lưng. Dan khẽ chột dạ, vai anh hơi thụt lại.

“Ngay lúc này à?”

“Thế thằng mắc dịch nào liên luỵ tôi ra đây?” Chris phát cáu. “Thằng khỉ mẹ nào nhất quyết lôi tôi ra cái cảng cá chết toi này? Nào, đến rồi đấy cậu rùa rụt cổ. Ra đây rồi giải quyết con mẹ nó đi.”

Dan rụt lại sau mảng tường ốp hỗ, cố hết sức để rụt người lại nhỏ hơn bình thường. Cảnh tượng này như được cắt cảnh tĩnh từ một bộ phim chính kịch tâm lý. Nắng xiên cửa sổ, cắt gian phòng làm đôi. Kẻ ấm ức vì lỡ theo đuổi chuyện chẳng phải của mình đang giận đến run người ở nửa bên chan đầy ánh sáng. Kẻ hèn nhát tự ti, chẳng biết nên làm gì kế tiếp hay bước thế nào trong nỗi hoang mang thì trốn sau góc khuất ở nửa bên bóng tối còn thập thò quẩn quanh.

Hồi lâu sau, anh mới rồi mới thều thào: “Không giải quyết được gì đâu.”

Cơn giận mà Chris cố kềm chế bấy lâu bất thình lình bùng lên thành một đám cháy. Lồng ngực hắn căng phồng, làm hắn khó thở. Rồi như một con thú hoang điên dại, hắn vùng lên, lao nhanh về phía Dan, kéo anh ra đấm mạnh vào vai anh. Hắn lồng lộn: “Bố khỉ tôi ngu mới để cậu lôi tuột vào cái thứ cảm xúc hổ lốn của cậu! Tôi phải đánh cho cậu tỉnh con mẹ nó người ra!”

Dan gồng mình chịu đau, ngẩng nhìn ánh mắt nổi tơ máu của thằng bạn, chuẩn bị hứng chịu vài cú đấm nữa vào mặt. Đúng thế. Có lẽ anh cần chịu đau bên ngoài để kích hoạt nỗi đau bên trong. Hãy cho anh tan nát một lần đi, rồi anh mới từ từ nhặt những mảnh còn sót lại để dán lại chính mình. Nhưng anh phải đủ can đảm để chịu bị tổn thương trước đã. Anh từng có dũng khí ấy chưa?

Hắn gào lên. “Trốn nữa không, thằng hèn?”

Nhưng cuối cùng, hắn ghìm nắm tay run rẩy của mình lại, rồi xô Dan xuống nền nhà như quẳng một bó cỏ khô. Anh mếu méo cười. Chris đóng cửa phòng “rầm”, biến mất phía bên dưới cầu thang.

 

-

 

Trên đường đi, chiếc Corrona đã trầy trật bò một đoạn đường đèo.

Có một rặng núi chắn giữa vùng duyên hải và phần còn lại của xứ sở, khiến thị trấn cảng cơ hồ biệt lập với hầu như toàn thế giới. Lối duy nhất họ có thể đi là một cung đường men theo triền núi, nằm cheo leo giữa bóng của những vạt rừng xanh rì và miệng vực thẳm. Hẹp té, hiểm trở, những khúc cua gắt, lên xuống, xuống lên. Nhìn từ xa, chỉ thấy chiếc xe màu xanh biển trườn qua như một sinh thể đơn bào bơi lửng lơ giữa hai bờ sống chết.

Chris chưa bao giờ leo đèo, cũng không hiểu vì sao mình phải leo đèo. Hắn vừa canh số xe vừa run. Chân hắn rà ga một cách ngập ngừng. Vô lăng xe phủ bóng những vòm lá, lướt qua trên đầu như tiếng vọng của những linh hồn bị quên lãng. Chris chỉ nhìn thấy vài chục mét phía trước của dốc núi, không biết đằng sau khúc quanh sẽ là gì khác. Nơi khoé mắt và phảng phất qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy vực sâu chỉ ở cách mình vài mét. Vực lùi xuống mãi mà không bao giờ ngừng, khiến hắn có một cảm giác mơ hồ rằng có tiếng gọi từ phía dưới sâu hoắm kia đang vọng lên, hút lấy bánh xe, trườn dưới khung gầm, mon men lên tận ghế lái.

Tiếng gọi thủ thỉ vào tai hắn. Nếu như xe rơi xuống vực. Hoặc hắn không kịp hãm phanh khi vào khúc quanh, xe lao vào núi.

Hắn căng mắt ra nhìn từng mét đường lộ dần sau từng đoạn cua. Bóng lá phủ vào trong xe mỗi lúc một dày, tiếng gọi của vực sâu càng lúc càng dồn dập bên tai. Mỗi lần lên xuống, chiếc xe như rũ bỏ trọng lực, khiến hắn trong xe cũng lâng lâng. Bất chợt, giữa nỗi sợ hãi thót lòng và biết bao suy nghĩ rối bời không thể lý giải, hắn bỗng si mê cung đường này. Ở đây, hắn được lọc qua một màu xanh.

Nhưng thoắt chốc, hắn lại thấy thứ mình làm thật vô nghĩa. Biển gì chứ? Hải cảng gì chứ? Toàn những thứ xa xôi đáng nguyền rủa. Vực núi thì sâu hoắm đầy hiểm nguy, đường đi phía trước vẫn còn nhiều bất trắc. Vì sao hắn phải dây dưa với tất cả những thứ này mà không phải chỉ cần đến quán rượu và sống cuộc đời giản đơn mỗi ngày?

Tháng Sáu này thật quái lạ, thật dị thường, như một lời nguyền rủa tự dưng giáng xuống đầu kẻ không liên quan là hắn. Hắn ghét tháng Sáu kinh khủng, ghét Dan kinh khủng.

Anh đang làm gì trong khi hắn phải vật vã với bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang? Hình như anh đang nằm co ro trên băng sau, nhìn chếch lên bầu trời lọc qua cửa kính xe để đếm những chuỗi nắng trôi ruột qua mắt mình. Ừ thì Chris biết anh đang ủ dột, nhưng vì sao hắn lại để bản thân chiều lòng theo cơn khó ở của anh?

Bỗng dưng, khi Chris thả nhẹ tay lái cho chiếc Corrona trôi xuống một triền dốc khá gắt, Dan nhỏm dậy từ bao giờ. Từ hàng ghế sau, anh chồm ra phía trước, vịn tay vào ghế lái, khều khều vai hắn.

“Chậm thôi.” Anh nói nhỏ.

“Coi chừng mấy hòn đá lở bên trái phía trước.”

Chris không nhìn sang, hắn không dám. Biết đâu lơ là một chút thôi thì hắn lạc tay lái và cả hai thằng đều toi. Thế nhưng trong một giây, dường như hắn đã lơ là. Một tiếng kéttt rít lên, chiếc xe nảy trên mấy hòn đá lở nằm ven lộ. Chris thắng vội, bánh xe ma sát mạnh vào mặt đường. Xe run lên. Bên trong hoàn toàn im lặng. Bên ngoài, khi chiếc xe chúi xuống, cành lá thoắt chốc trở nên hung bạo.

Chris cố bình tĩnh lại sau cú vấp, giữ tay lái và chân ga ổn định để xe tiếp tục đi hết dốc. Lúc này đây, hắn mới hay Dan vẫn còn vịn tay vào vai hắn, để chút xíu hơi ấm từ vai mình không thôi lan toả.

Khi chiếc xe trôi về cuối dốc, Chris cảm thấy có lẽ đây là một loại nhiệm vụ. Hiểu ra được chuyện ấy khiến hắn thở phào, như thể cả năm nay hắn bị nghẹn phổi và giờ đây khối nghẹn ấy đã được nhấc lên.

Đừng rơi xuống vực, Chris tự nhủ chỉ cho mình nghe. Tôi sẵn sàng đưa cậu đi cuối đất cùng trời, chỉ xin cậu đừng rơi như cô bạn gái cũ của cậu.

Qua bên kia thế giới.

-

Suốt buổi sáng ngày thứ tư của chuyến lữ hành và ngày thứ ba từ lúc họ đến thị trấn, bầu trời chao chát tiếng những đàn chim từ miền biển tít xa Nam Bán Cầu. Từ miền cực buốt giá, chúng kéo thành từng đàn lớn mà bay về thị trấn, cánh rợp cả một khoảng không trung. Lũ chim sà xuống mặt biển tận hưởng cái ấm áp sau lữ trình vượt qua xích đạo. Vào trưa, khối hơi nóng khổng lồ úp trùm lên các bờ bãi. Ngoài xa, vài chiếc thuyền còn chưa vào bờ trông nhỏ xíu như kiến, chầm chậm lướt đi.

Chris ngồi lười nhác như một con mèo buồn ngủ trong một quán cà phê gần cầu cảng. Hắn vừa ăn xong một phần cá rán khoai chiên, uống một lon nước quả. Hình như cả ngày hôm nay nữa, hắn sẽ chỉ ngồi đây để phơi mình trong mùa hè, ngắm biển và bầy chim đang ngụp lặn trên sóng. Dan vẫn chưa chịu ra cảng để đối diện với bất cứ thứ gì đang ám lấy anh ta. Chris thì không thể nặng tay với bạn mình. Hắn tự thấy số mình quái đản thật, đụng vào việc gì hư hỏng việc đó. Mở quán rượu thì ế, lái xe đi đèo thì vấp đá lở, an ủi người u sầu thì suýt đánh người ta.

Thực lòng mà nói, Chris mến thị trấn nhỏ này và không chối từ rằng chuyến đi có những thứ hay ho. Hắn khá mê cảm giác phóng túng tận cùng khi phóng đi trên những con đường thẳm. Hắn nghĩ rặng núi có đường đèo xanh rì lá nhìn thật thích mắt, và nghĩ tháng Sáu bất chợt trùm phủ lên mọi nơi có cái đẹp của riêng nó. Hắn cảm thấy Rosalia có những tấm rèm cửa in hoa nhỏ đầy ý vị, và bản đồ chi chít những nét vẽ xưa cũng có hơi thở của riêng chúng.

Hắn chỉ ước gì mình đừng vô dụng thế, trong tất cả chuyện này.

-

Dưới làn nước sâu hun hút đó, em thấy gì?

Câu hỏi ấy là cơn ám ảnh, là mùi một loại thuốc lá độc hại mà có tính chất gây nghiện cao, là một niềm day dứt. Đủ mãnh liệt để kéo tuột Đan đi ngàn dặm. Đủ tàn bạo để bào rỗng trái tim anh.

Họ gặp nhau lần đầu trong quán rượu tầng hầm của Chris. Nàng ngồi duyên dáng bên quầy, cạnh ly cocktail vị lý chua, vừa nhấp môi vừa vẽ nguệch ngoạc bằng bút mực lên tấm đế lót ly. Nàng vẽ xong, ngước nhìn sang, thấy một người dong dỏng cao cách nàng ba chiếc ghế đang gọi bia với chủ quán. Vai anh hơi nghiêng như thể sức nặng của một ngày dài đang dần làm anh gục ngã. Nếp áo sơ mi của anh đã hơi nhàu nhĩ. Đôi mắt nâu của anh cất chứa thật nhiều bí mật, đôi môi anh hơi mím lại, chỉ nói ra những lời dè dặt.

Dẫu anh tỏ ra điềm nhiên đến mấy, Chloe vẫn nhìn thấy bên dưới sự tĩnh lặng của anh là một vầng trăng khuyết, mỏng manh, bất toàn. Thoắt nhiên, như tiếng gọi của định mệnh, nàng bỗng dưng day dứt trước một người đàn ông.

Nàng giả vờ rằng câu đầu tiên nàng cất tiếng hỏi anh chỉ là một sự tình cờ. “Anh có biết Uganda không?”

Dan ngẩng lên nhìn sang, trông thấy cô gái kiều diễm đang tiến lại gần, kéo chiếc ghế gỗ sát bên mình. Khoé mi nàng như treo một ánh sao. Tóc mai nàng sáng mảnh như tơ vàng dưới ánh đèn.

“Uganda?”

“Ở Phi Châu.” Nàng cho anh xem bức vẽ của mình, rồi ghi vào đó chữ Uganda.

“Có gì ở Uganda?”

“Truyền thuyết xứ này kể rằng ngày xưa, Kabezya-Mpungu, vị thần tối thượng tạo ra đàn ông và phụ nữ có lý trí mà không có Mutima, Trái tim. Thần còn có bốn người con khác là Mặt trời, Mặt trăng, Mưa và Bóng tối. Về sau, thần nói với các con rằng ngài sẽ về thiên giới và không cho con người nhìn thấy ngài. Ngài dặn dò bốn người con lớn rằng phải bao dung cho con người xong thì đi mất. Mutima đến trễ, hỏi bốn anh chị rằng cha chúng ta đâu. Khi biết cha đã về trời, Trái tim mới bảo em sẽ tìm cách nói chuyện cùng cha bằng cách hoà vào con người. Từ đó con người có trái tim mang theo đời đời kiếp kiếp. Trái tim ấy luôn khát khao tìm về thiên giới, nhưng bởi con người không bao giờ được diện kiến Kabezya-Mpungu, Mutima mãi ngóng nhìn nhưng không thể chạm đến bầu trời.”

Trong vài phút ngắn ngủi, Dan bỗng dưng đi lạc vào câu chuyện nàng kể. Anh nhìn vào ánh sao bên mắt nàng mà nghĩ nàng dường như có thể khiến anh sáo ấy chỉ lấp lánh cho mỗi mình anh.

Họ đến với nhau sau vài lần gặp gỡ. Khi ấy, một cơn mưa trái mùa tầm tã xối qua thành phố, rào rạt chảy trên các mái nhà, rơi mịt mù xuống tóc hai người lỡ mắc kẹt trong mưa. Chloe say đắm ghì chặt lấy anh, bám lấy sự mỏng manh nơi anh. Dan sợ hãi, vùng vẫy định trốn đi. Nhưng anh không đủ kiên trì. Anh buông xuôi, như đã từng buông xuôi cuộc đời mình rất nhiều lần trước đó.

Mọi chuyện xảy ra theo cách mà nó xảy ra. Dan không thể nào hiểu được vì sao Chloe yêu anh đến thế, rồi vì sao anh khước từ nàng như thế? Điều gì phiền muộn đã ghìm anh lại? Hay anh như một hạt bụi trong không khí của đô thị khổng lồ, bay mãi mà không có chốn nương thân? Nhưng thực lòng, anh sợ hãi. Chloe là một vì tinh tú. Nếu nhìn nàng từ khoảng cách xa thật xa, như một vạn năm ánh sáng chẳng hạn, nàng là ngôi sao nhỏ nhắn. Nhưng đến gần mới biết, ngàng là mặt trời thiêu đốt mọi thứ.

Họ gặp nhau trong quán rượu của Chris, rồi chia tay trong chính nơi ấy. Chloe đã khóc, quay mặt đi. Dan đã im lặng. Gã chủ quán chứng kiến tất cả, thở dài.

Hai năm sau đó, trong một buổi chiều, lúc đang tiếp khách để chào bán một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, điện thoại của anh hiện lên tin nhắn từ bố mẹ nàng.

Chloe đã rơi xuống đáy nước hồ Victoria, trên một chuyến bay từ Entebbe đến Zanzibar.

Dưới đáy sâu, em còn để trái tim mình khát khao bầu trời nữa không?

Chris không bao giờ biết được Dan đã ra cảng. Ngay đêm thứ hai, sau giấc ngủ dài vướng vít bầu trời gào thét những tiếng gọi tên anh, chẳng bao lâu sau khoảnh khắc mà Chris nghĩ mình sẽ khóc.

Đêm ấy, Chris lái xe đến một quán rượu nhỏ mà chủ khách sạn chỉ, uống gin đến say mềm. Hắn không về trước khuya muộn, mà lúc về thì người đã mềm như sên, sướt mướt vì nỗi đau không phải của hắn. Sáng hôm sau, hắn sẽ nổi điên muốn đánh cho thằng bạn mình tỉnh người, nhưng đó là chuyện của sáng hôm sau.

Trước đó, trong đêm, Dan đã khoác áo ra khỏi khách sạn, bắt taxi ra tận cầu cảng. Tất nhiên là cảng đã đóng cửa, nên Dan đi bộ ra bờ kè chắn sóng. Hầu hết năm, biển nơi này thường yên ả, nhưng bởi khí hậu ngày một thất thường, vài năm trở lại đây đã có những trận bão dữ, nổi sóng điên cuồng tưởng dìm chết thị trấn nhỏ. Bờ kè hẳn được xây từ dạo ấy. Dưới chân những dải đá thoải xuống biển, sóng đang lên theo thuỷ triều. Anh đứng bên trên, nương theo ánh đèn đường nhìn xuống những ngọng sóng trắng ập vào rồi rút đi vào màn đêm. Anh nhìn ra xa, biển hắt chút ánh sáng của ngọn hải đăng nhỏ từ trong thị trấn. Phần còn lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng đại dương thở rì rầm.


Trong bóng đêm buông dày, anh nghĩ đến những cuộc chuyện trò với Chloe khi nàng còn kề cận bên anh, khi mặt trời chưa tỏ, khi anh còn chưa chạy trốn vào những việc thường nhật. Tiếng nói nàng dịu êm cất lên bên gối, hoà vào bóng đêm còn chưa trút đi. Bây giờ anh lại nhớ đến những khoảnh khắc ấy, mặc dù chúng đã xa lắm rồi.

“Dạo này em cứ nghĩ mãi về những vùng nước.”

“Ừ?”

“Như đại dương, những bể, hồ rộng lớn, những cửa sông cuộn trào. Những vùng nước thẳm. Thật kỳ lạ, em cứ nghe tiếng nước đang gọi em.”

“Ngày kia em kể chuyện bầu trời, hôm nay em kể chuyện nước. Em luôn kể những chuyện rất xa.”

“Bởi người gần em mà em mãi không dành Mutima cho em, nên em mới nghĩ xa đấy.” Nàng nói nửa đùa nửa thật.

Dan lảng đi. “Vậy em đã từng đến “một vùng nước” chưa?”

“Chưa, nên em rất muốn đến. Em sẽ ra tất cả đại dương và tất cả biển hồ trên thế giới, đắm chìm trong sự mênh mông của chúng, trầm mình vào giữa vũng xanh dương vô tận của chúng.”
“Ừm. Anh…”

“Em biết anh sẽ không đi cùng em đâu.” Nàng mỉm cười đặt ngón tay lên môi anh. “Em ước mình có một chiếc thuyền, nhỏ thôi. Kiểu thuyền buồm xưa nương sức gió. Em sẽ đến một hải cảng bé xíu ở phía đông xứ sở, mua thuyền, rời cảng, căng buồm, đi mãi đên đại dương đến bờ bên kia của thế giới. Em thậm chí sẽ đến cả xứ Fiji.”

Giờ đây, Dan đang ở trước một vùng nước bên cạnh cảng biển nhỏ xíu mà nàng từng kể. Biển mở rộng trước cậu, đen ngòm ngòm như cửa dẫn vào một cõi khác. Giờ đây, khi cậu cuối cùng đã ở bên cạnh một vùng nước mênh mông, sẵn sàng nhổ neo một chiếc thuyền ra khơi ngay sớm tinh mơ, Chloe đã không còn nằm trong vòng tay anh nữa.

Khi Chloe rơi xuống từ bầu trời thảng thốt, nàng có lẽ đã nhìn thấy vùng nước định mệnh của chính mình. Những đám mây màu ngà trôi tuột qua, vòm trời đảo ngược, hồ nước mênh mông bao tỏa không gian. Hồ Victoria, biển hồ sâu nhất Phi Châu, vùng nước cội nguồn vĩnh cữu. Đêm và ngày tiếp nối xoay tròn. Mặt trời, mặt trăng và bóng tối tuần tự bao quanh. Những cơn mưa trên hồ Victoria, những bờ bãi xa xôi của hồ Victoria, những chiếc thuyền hiến tế của các bộ tộc trên hồ Victoria. Những linh hồn trong hồ Victoria.

Nàng lao xuống.

Thành một linh hồn trong màu xanh thảm thiết của hồ Victoria.

Dan nghe tiếng sóng vỗ dưới chân mình. Anh đã gần như ruồng bỏ Chloe, thế mà giờ đây anh mải miết đi tìm ước nguyện của nàng. Anh chứng kiến bản thân mình sụp đổ.


Anh gào lên. Thất thanh. Vỡ oà như sóng đập dưới chân bờ kè. Anh kêu đến rát cả cổ họng. Biển đêm nuốt chửng lấy tiếng gào của anh như nuốt lấy những con sóng. Mãi một hồi lâu sau, Dan quỵ xuống, ôm lấy mặt mình, run từng nếp da một, ư hử khóc.

Anh đã từng ôm một hy vọng nhỏ bé rằng trong một ngày thật gần, anh có lẽ học được cách giữ Chloe. Có lẽ anh sẽ hạnh phúc. Nhưng anh sợ hãi. Rồi tất cả thành ra thế này đây.

Như anh nói với Chris vào buổi sáng hôm sau, chẳng giải quyết được gì cả.

Khi chiếc xe trượt tay lái bên sườn dốc, anh nghĩ, nếu như anh cũng có thể trôi đi mãi mãi. Nhưng thật không may, anh vẫn ở đây và để cho sự trống rỗng ăn mòn bản thân mình.

 

-

 

 “Ra cảng!”

Sáng hôm thứ năm của chuyến lữ hành và thứ tư từ ngày đến thị trấn, Dan vừa thức dậy sau giấc ngủ mê mệt đã cất giọng dứt khoát. Đương ngồi uống cà phê pha bột trên ghế sô pha, Chris sững người mất một lúc. Trong không khí ngưng đọng, chỉ có tiếng bầy chim huyên náo trên mái nhà và đôi ba vạt nắng sớm soi lên rèm cửa.

“Đi thôi.” Anh lặp lại.

“Hở?” Chris hỏi, giọng tràn đầy ngạc nhiên.

Chẳng phải đây là mục đích ban đầu của chúng ta sao?”

Chris nhún vai. Ừ, hắn bảo, ừ.

Họ ra khỏi Rosalia, lại leo lên chiếc Corrona xanh dương. Khi xe tiến ra ngoài vùng nắng trong tháng Sáu, màu sơn phủ trên xe bóng loáng, đẹp đẽ mà nhức nhối như một vết sẹo cắt qua đường phố cũ kỹ.

Chris chăm chú lái xe. Dan điềm nhiên ngắm nghía phố phường. Trẻ con hớn hở chạy quanh trong khi bố mẹ chúng tất bật làm việc. Đó đây là vài nhà bán buồm. Một số khác lại nhận sửa ngư cụ. Lũ chim vẫn chao chát trên vòm trời chói chang. Lảng vảng nghe một điệu saxophone chậm rãi vang lên từ một quán ăn nhỏ. Con đường dần mở rộng khi họ ra khỏi trung tâm thị trấn. Những cửa hàng lùi về sau, thay vào đó là quang cảnh chợ cá với nước đá chất thành những ụ lớn tại những quầy hải sản. Dọc trên phố, các xe thồ đẩy cá từ thuyền bè liên tục ra vào. Mùi mặn mòi đại dương nồng đượm, tràn vào khoang xe.

Họ đỗ lại trước cảng.

Hẳn nhiên, cảng tàu này không lớn. Chỉ có một cầu cảng duy nhất làm chỗ neo đậu cho các thuyền cá và hoạ hoằn lắm mới là chỗ nghỉ chân cho đôi ba chiếc du thuyền của những kẻ chán đời bèn rong ruổi trên biển khơi. Cầu cảng còn nhiều đoạn cắm cọc gỗ, ướt sũng sĩnh, bám đầy hà. Thấp thoáng thấy dây neo cột vào cọc dưới mặt nước. Đang là cuối phiên dỡ cá đầu ngày bắt đầu từ lúc tinh mơ, không khí trên cầu cảng hẵng còn huyên náo. Dan phóng tầm mắt nhìn bao quát, nghe gió thổi qua áo lồng lộng và sóng đưa đám thuyền câu nhấp nhô.

Dan thấy trong mắt mình đong đầy viễn ảnh. Lấy một con thuyền, căng lên cánh buồm xanh hơn cả da trời, cởi dây neo, nương theo gió mà ra khơi vĩnh viễn. Anh đứng chết trân một lúc, đôi bàn tay run rẩy.

Mãi mãi, anh mất Chloe rồi. Anh không dám nhận đó là nỗi đau tận cùng khi mất đi người yêu dấu. Chỉ là, anh đã đánh mất Chloe rồi.

 

-

 

Chris mua bia ở một quầy nước gần cảng, rồi cứ đứng trên cầu cảng, dưới nắng mỗi lúc một chói chang, nhìn hết phiên dỡ hàng buổi sáng đến khi toàn bộ thuyền bè đi câu đêm đều đã nghỉ ngơi và những chiếc thuyền câu ngày lục tục ra khơi. Một hồi sau, khi bia đã cạn đáy, Dan lặng lẽ quay đi, bước ra bờ kè chắn sóng. Chris lục tục theo sau, cách anh đôi ba thước.

Chris lên tiếng trong tiếng sóng mải miết xô bờ. “Thế này cũng không tệ.”

Dan ngoảnh lại: “Hở?”

“Ừm, tôi thích chuyến đi này. Rất thích là đằng khác.” Chris bỗng dưng thấy mình ngượng ngập hẳn đi. Hắn bỗng nghĩ rốt cuộc chuyện này chẳng phải nhiệm vụ gì, chỉ là hắn không đành lòng để anh đi một mình thôi.

Dan ngồi bệt xuống mặt bờ kè, ra hiệu cho Chris đến gần. Bỗng dưng giữa họ xuất hiện một mối liên kết dị thường mà mà êm ả như chính bầu không gian lúc này đây. Nắng chói chang làm lóa mắt họ. Biển dệt kim tuyến trải tít tắp đến chân trời.

“Nếu tôi cởi mở hơn một chút, có lẽ tôi đã yêu Chloe. Cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi và không bay sang Uganda nữa. Hoặc chúng tôi sẽ đi cùng nhau, tôi sẽ nghe cô ấy kể từ truyền thuyết này đến thần thoại khác. Cô ấy sẽ bảo, cuối cùng thì Mutima cũng đến trong lòng chúng ta.”

Giọng cậu khắc khoải lút chìm vào tiếng xao xác của bầy chim trên đầu.

“Không, không phải vậy.” Chris thấy giọng mình luống cuống. “Không phải cởi mở hay khép kín. Vấn đề không phải ở đó.”

“Chính xác vấn đề nằm ở đó đấy. Tôi đã không đủ can đảm để yêu Chloe, hay chấp nhận là cô ấy thực sự quan tâm đến tôi.”

“Nhưng cậu đủ can đảm để đi cả ngàn dặm đến tận đây mà.”

Dan thở những hơi ngắt quãng. Gương mặt anh tràn ngập một nỗi buồn giờ đây mới lặng lẽ đong đầy trái tim. Một giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt. Anh cau mày nhìn mãi phía biển xa. Chris ngồi xuống, ngập ngừng khoác vai anh, vỗ nhẹ trên lưng anh. Một cái ôm an ủi và giữ anh không đổ vỡ.

“Cảm ơn anh đi cùng tôi.”

“Không sao, thỉnh thoảng đi chơi cũng tốt. Buôn bán mãi cũng chán. Với lại cậu là…khách quen. Khách muốn gì tôi chiều hết.”

Chris đã muốn nói hai chữ “bạn bè”, nhưng đột nhiên đến miệng lại dừng. Có bạn bè quả là một bí ẩn chết liệt, hắn còn chưa hiểu hết nên chưa dám nói

 “Cảm ơn ông chủ quán.” Dan đã bình tĩnh lại, bật cười trước lý do lạ lùng mà Chis vẽ ra. Tiếng cười của anh giờ thoải mái hơn nhiều, khiến Chris cười theo.

“Với lại có người đi cùng mới vui. Cậu mà bảo tôi tự lái xe suốt cả ngày ra đây á? Xin kiếu nhá.”

“Nên cậu đừng nghĩ mình vô dụng quá. Thỉnh thoảng nói chuyện với người khác để người ta bình tĩnh đừng lạc tay lái là tốt rồi.”

Dan không đáp lại. Có lẽ anh sẽ im lặng suốt phần còn lại của ngày hôm nay, đến khi họ trả phòng và rời khỏi thị trấn để về lại đô thị ngột ngạt. Nhưng điều đó không có nghĩa anh nghĩ mình nên tiếp tục ủ rũ. Anh đã thấy những tín hiệu bảo rằng anh đã được cho phép để bình yên trở lại. Trước họ, biển căng lên xanh bóng, rào rạt theo những đợt gió trong lành, mời gọi anh trải lòng mình ra như biển. Thằng bạn của anh lêu nghêu hát mấy câu không rõ lời. Dan lặng lẽ bước, nghĩ về hiện tại. Anh sẽ không bao giờ quên những gì mình đánh mất, đồng thời ghi nhớ mãi mãi rung rảm êm đềm này.

Máy bay cánh trắng vút qua vòm trời Phi Châu. Hồ Victoria thăm thẳm. Tháng sáu. Chiếc Corrona có bạn đồng hành. Chloe, trái tim vĩnh viễn khát khao ngàn trùng lam mãi, tạm biệt em.

 Hết