Ngày 7 tháng Tư tại hiệu sách góc đường cạnh nhà thờ

Ngày 7 tháng Tư ở hiệu sách góc đường cạnh nhà thờ

Truyện ngắn lãng mạn kỳ ảo dành cho độc giả trên 13 tuổi. Rating T.

Em vĩnh viễn đi hết một vòng lớn, trở về hôm nay, và gặp anh.


Một

Chín giờ sáng. Nắng đầu hạ phủ lên những vòm lá. Trong không khí quyện một chút hơi ẩm lay động theo gió. Phía trước nhà thờ là quảng trường và hàng cây sao cao vút. Trái sao bắt đầu ngả nâu, lả tả xoay tròn xuống đất. Ở giữa quảng trường là bồn phun nước yên lặng. Trong bóng nước loang loáng những mảng tường gạch đỏ của nhà thờ, trên tháp chuông có thánh giá bằng cẩm thạch trắng lóng lánh.

Anh xuất hiện từ phía sau hàng cây sao và bước chậm về phía quảng trường. Anh mặc giản dị với áo sợi tre màu chàm và quần khaki nâu đất. Gương mặt anh hơi gầy, mắt rũ xuống như thể giấc ngủ đã bỏ anh đi từ nhiều đêm trước. Mắt anh nhìn quanh như đang tìm kiếm điều gì không rõ. Chân anh dẫm lên đám hoa sao lạo xạo. Tiếng động bị vùi mất vào dòng chảy của phố xá. Không một ai chú ý đến anh.

Anh đi qua quảng trường, đến gần cổng nhà thờ chạm trổ những phù điêu thiên sứ. Mục tiêu của anh không phải vào trong nhà thờ, bởi anh không có đạo. Mà thực ra, anh không rõ anh đến đây với mục đích gì. Sáng nay, anh thức dậy, thấy người rã rời, trong lòng rỗng toang mà tâm trí lại mơ hồ quên nhớ. Anh chỉ biết mình nên ra ngoài một chút. Anh ra khỏi cửa khoảng hơn bảy giờ, lên xe bus, đổi hết ba tuyến đi vòng quanh thành phố, rồi dừng chân ở trước nhà thờ khoảng hơn chín giờ sáng.

Anh chậm rãi bước vòng quanh những bức tường của nhà thờ, cuối cùng lại về đến trước bồn phun nước. Dưới đáy nước có những đồng tiền rải rác, cả bạc cả đồng, gửi gắm những lời cầu nguyện. Anh rút trong ví ra một đồng xu nhỏ, ném xuống bồn, thì thầm cầu mong rằng hãy có ai cho anh biết anh đến đây làm gì. Bồn phun nước im lặng hồi lâu. Mãi đến gần mười giờ, chỉ có tiếng bầy chim sẻ líu ríu trên những ngọn chò nâu đáp lời anh.

Vừa vặn vào lúc đó, thiếu nữ đi qua và anh trông thấy nàng.

Từ trong nhà thờ, nàng đi ngang qua quảng trường và bồn nước. Trong khoảnh khắc ấy, có điều gì đã chấp chới chất lên, như một tiếng ve đơn độc khi trời còn chưa sang hè. Anh ngẩng lên vừa kịp lúc nàng vừa bước qua cuối tầm mắt. Mái tóc nàng hắt những tia sáng nhỏ và vạt áo nàng thêu những cánh hoa màu xanh dương. Anh im lặng nhìn nàng đi qua. Nàng cảm giác ai đó dõi theo mình. Nàng ngoái lại theo một linh cảm. Anh dịch chuyển tầm mắt, nhìn theo tiếng vang động của bầy bồ câu bên kia đường. Nàng không thấy có ai đang nhìn mình. Nàng bước tiếp, dáng dấp mỏng manh như cánh chuồn chuồn trong nắng.

Anh đứng trong thinh lặng một lúc, rồi quyết định bước sang đường đến một cửa tiệm nhỏ màu nâu vàng. Một hiệu sách. Anh bước qua bậc cửa, nghe trong mũi mình là mùi giấy in cũ và mùi thời gian hoen gỉ. Dáng anh lêu nghêu giữa các dãy kệ gỗ chất đầy sách. Ở trong cùng của hiệu sách là một chiếc bàn nhỏ, được thắp sáng bằng một bóng đèn dây tóc. Trong ánh đèn vàng ấm, một ông cụ ngồi ghi chép danh mục sách bằng tay vào một quyển sổ to. Ông cầm những quyển sách từ chồng bên trái, đưa lên mắt nhìn tựa và tác giả, ghi chép, rồi đặt lên chồng bên phải. Sau lưng ông cũng đầy sách như đang chực chờ đổ xuống.

“Tôi đọc ngay tại đây được không? Đang có sách gì hay?”

Ông gật đầu, “Đọc tại chỗ có phí nhé anh”, rồi chỉ tay vào góc bên ngoài cùng của dãy kệ bên trái, ngay sát cửa ra vào, nơi đặt một chiếc bàn nhỏ khác, với một chiếc ghế gỗ mà một nửa dáng hình gần như đồng hoá vào kệ sách sau lưng nó. Anh bước đến, tiện tay rút một quyển sách bìa da trên góc kệ gần chiếc ghế. Như Cổ Tích, anh nhẩm tựa sách. Mép giấy úa vàng và mực in đã loang nhòa nhạt. Anh ngồi xuống ghế tựa kêu cót két và đọc khi nắng ào ạt đổ xuống ngoài kia. Mở trang sách ra là muôn ngàn thế giới. Vịt Nhỏ Và Hoàng Đế, Chúa Quỷ Ở Vườn Mơ, Ngàn Trùng Lam Mãi, Hồ Tưởng Ký. Anh đọc say sưa mà không hay biết đã đọc đã bao lâu. Thật là một quyển sách kỳ lạ. Đã có ai, trừ anh, biết đến sự tồn tại của quyển sách trên đời hay chưa?

Vừa lúc ấy, một bóng người lan đến chân anh. Anh dừng một nhịp thở. Bóng phủ lên đôi giày anh, dần lan lên người và phủ lên vai anh. Anh ngước lên. Nàng vừa bước qua cửa hiệu sách.

“Anh đọc Như Cổ Tích à?” Nàng hỏi, giọng trầm dịu.

Anh khẽ gật đầu.

“Tôi đang đọc dở quyển ấy.”

“Ô, xin lỗi.” Anh vội đóng sách, vươn tay định đưa cho nàng, nhưng nàng từ chối, “Không sao đâu.”

Anh ngập ngừng thu sách về, mở ra đoạn mình vẫn đang đọc tiếp. Nàng bước về chiếc bàn của ông chủ tiệm, hỏi mượn bút và sổ viết lưu niệm của khách. Như một nghi lễ, nàng ghi chép cẩn thận vào sổ, vai nàng nghiêng nghiêng và tiếng ngòi bút lướt qua giấy như cất giấu một nhịp điệu nàng viết nên. Rồi nàng hỏi mượn một tờ tạp chí, quay trở lại, ngồi đối diện anh. Nàng chăm chú đọc tờ tạp chí, hay vờ như chăm chú. Anh đọc nốt Quỷ Mặt Trời, Một Chậu Tùng Hương, Hợp Ca Cái Ao Xanh, Đậu Biếc Trên Mái Nhà, Người Chăm Sóc Chuột Lang và truyện cuối sách là Âm Thanh Đẹp Nhất. Anh không thể rời mắt khỏi quyển sách cho đến dòng cuối cùng. Anh đóng sách lại mà thấy mình như vừa đi qua muôn ngàn thế giới, rồi ngước lên và thấy đôi mắt nàng nhìn anh, thật lạ lùng mà cũng thật thân quen.

Tựa hồ nàng cũng đã đi qua chừng ấy thế giới của Như Cổ Tích.

Anh nhẹ đẩy quyển sách về phía nàng. Đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu ngón tay. Nàng nhẹ cảm ơn, lật giở vài trang. Nhưng vẻ như nàng không đọc. Nàng gập sách lại, đứng dậy nhón chân đặt lên kệ ở đúng vị trí cũ, chào ông cụ, nhìn anh, và bước nhanh ra khỏi hiệu sách. Anh hơi sững người, thấy mọi sự thật khó hiểu.

Anh trả phí đọc cho ông cụ, rồi chào ông ra về.

Anh đón xe, về nhà tầm đầu giờ chiều. Chiều đổ mưa, là cơn mưa đầu tiên trong năm. Anh thiếp ngủ khi cơn mưa tháng Tư đều đặn nhịp trên mái nhà.



Hai

Đêm dài bất tận. Anh mơ thấy dường như đã có nhiều thời gian trôi qua hơn một đêm cần có, mang theo mọi chi tiết rõ ràng, sống động và choán ngợp như khi anh đang tỉnh thức. Nhưng anh không tỉnh, bởi anh chẳng thể làm gì ngoài ngơ ngác chỏng chơ, như cành cây gãy trong trận cuồng phong.

Trong đêm, thời gian trôi nhanh gấp bội vận tốc ánh sáng. Thế giới bừng lên rồi tắt lụi. Anh vừa thiêm thiếp đã thức giấc, ngồi dậy nhìn vào gương mới hay mình tóc bạc da mồi. Ngoài cửa sổ, thế giới đã trải qua bao lần khủng khoảng và xung đột, loang dần từ những góc nhỏ xíu của địa cầu ra các bình nguyên và lục địa, trùm phủ biên giới các quốc gia và thiêu rụi tất cả trên đường càn quét. Anh chết đi, tan thành bụi dưới chân những lớp người còn mãi xô đẩy nhau trong những hầm trú ẩn chật chội như mối chen chúc trong ụ bùn khô. Rừng đã hoàn toàn trụi lá và mọi lớp băng giá đều tan. Lần lượt các lục địa chìm vào biển dữ. Những cộng đồng sót lại cố gắng gửi đi các phi thuyền dọ thám không gian, hòng tìm kiếm sự cứu vớt từ bên ngoài trái đất. Nhưng không có một phi thuyền nào đưa sự cứu rỗi quay về, trong khi mặt trời ngày càng phình ra và nhật quang đang nuốt chửng các hành tinh. Không còn đại dương, không còn bầu trời. Vài người ít ỏi cuối cùng nắm tay nhau, ôm hôn nhau lần cuối trước khi tan thành khí.

Rồi tất cả chìm vào tịch mịch vô biên.

Thoáng qua có một tia sáng loé lên. Từ không gì cả, những đám mây bụi li ti xuất hiện, chạm va, bùng nổ rồi tan rã. Cứ lặp đi lặp lại mãi đến khi các vì sao ra đời, nguyên sơ, vĩ đại, sáng loà giữa bóng tối thẳm sâu. Ở một góc kia, mặt trời của chúng ta lại chào đời lần nữa, non trẻ và cháy bỏng. Trái đất kết tinh từ một đám bụi mờ. Tích tắc sau, mưa phủ xuống mặt đất, lấp những hố trũng và khe nứt thành những đại dương, biển hồ và sông suối. Trong lòng nước, vi khuẩn khuấy động và ngoi lên những tầng nước bên trên, đón nắng và tích trữ năng lượng cho một điều kỳ diệu sắp sửa hình thành.

Ô kìa, sự sống! Cá tay vây nhoài mình khỏi nước để di cư lên cạn. Dương xỉ mọc cao thành rừng rồi những vạt rừng bạt ngàn lần lượt chìm xuống đáy đại dương. Buổi sáng hôm kia, một chú khủng long non vừa nở ra từ trứng đã thấy sao sa giáng xuống. Voi bàng hoàng chết lặng trong băng tuyết. Loài người thức dậy từ giấc ngủ trưa muộn, kéo nhau ra bờ suối tạc rìu và dao đá để chuẩn bị cho cuộc đi săn. Hôm sau họ bước ra ngoài sa mạc và kéo đá qua những đồi cát cao vút để xây kim tự tháp sừng sững giữa châu thổ một dòng sông biếc. Vào buổi tối họ tổ chức nghị viện. Sáng hôm sau họ xua ngựa chiến giày xéo các bình nguyên, đến trưa đã hoàn thành những cuộc chiến nhân danh các thánh thần. Họ bấm kíp nổ hai quả bom nguyên tử lúc xế tà và ngủ say khi mọi cuộc cách mạng lớn đã nằm yên sau lưng mình.

Anh lại thấy cuộc đời mình tua nhanh đến những ngày tháng gần tuổi ba mươi. Cuộc đời anh trôi qua im vắng, hồ như không biến động. Thời gian vẫn trôi qua mà anh không thể nào níu lấy. Một năm nào đó trong thế kỷ này, anh đi ngủ đêm ngày 6 tháng Tư, rồi thức dậy vào khoảng sáu giờ hơn, chợt nao núng sâu sắc. Hình như ngày 7 tháng Tư đã chìm xuống ở nơi nào đó trong quá khứ, không thể nào là ngày hôm nay. Trong tiềm thức hãy còn lẩy bẩy của anh, ngày 7 tháng Tư dường như đã chết, trên giường, trong giấc ngủ, cùng với những hình ảnh vụn vỡ về những cánh hoa xanh nhỏ. Nhưng anh không nhớ gì thêm. Anh lục lọi trí não và không thấy gì khác ngoài sự trống trải căng đầy. Bản tin thời sự lúc sáu giờ ba mươi chắc chắn với anh rằng đây chính là ngày 7 tháng Tư, không thể nào đài truyền hình quốc gia sai lầm. Anh ấm ức và bị thúc đẩy cần bước ra ngoài để kiểm chứng. Nhưng kiểm chứng điều gì mới được? Mãi qua ba chuyến xe buýt và đoạn đường đi bộ đến trước nhà thờ, anh vẫn không biết điều mình cần tìm kiếm. Chín giờ sáng, hàng cây sao trước quảng trường rụng trái lả tả. Bồn phun nước còn lặng thinh. Anh ném một đồng xu vào đáy nước, cay đắng hỏi thầm, tôi đến đây để làm gì?

Thế rồi thiếu nữ bước qua anh, áo nàng thêu những hoa xanh nhỏ.

Anh mở to mắt, chợt thấy bối rối. Anh dõi theo nàng, gay gắt mà im lặng. Ở đằng kia, người thiếu nữ cảm thấy ánh mắt anh rát bỏng phủ lên lưng. Nàng ngoái lại, nhìn người đàn ông xa lạ trong giây lát. Trong tích tắc, giữa hai con người hoàn toàn xa lạ, dường như đã có gì đó chấp chới bay lên. Anh không hiểu. Nàng càng không hiểu. Nàng bước tiếp như chuồn chuồn biến mất vào vòm lá. Anh ngại ngùng nhìn sang hướng khác, đến khi quay lại thì thảng thốt nhận ra nàng không còn trong tầm mắt. Phải chăng anh đang là nhân vật không thể điều khiển trong một trò chơi, dù có nhận ra hoàn cảnh xung quanh thì vẫn không thể làm gì khác kịch bản đã được viết sẵn cho mình? Phải chăng thời gian trêu đùa anh còn không gian cười cợt anh? Mình có quen cô ấy hay không? Mình có từng gặp cô ấy hay không?



Ba

Mình có quen anh ta không?

Nàng thầm thì nói vọng vào trái tim mình. Trong các bạn hay đồng nghiệp của nàng cũng không có ai giống thế. Lẽ nào nàng gặp anh ta ở một buổi hoà nhạc vào tháng Hai năm nay hay tháng Mười năm trước? Lẽ nào nàng đã tình cờ đi bên cạnh người xa lạ là anh dọc theo vỉa hè dậy hơi ẩm sau cơn mưa rào, bên dãy hàng quán nhỏ còn toả ánh đèn vàng ấm lúc đêm dần sâu thẳm? Lẽ nào anh đã từng ngồi cách nàng ba dãy bàn của một nhà hàng Nhật Bản ở một quận xa trung tâm, trong một tối náo nhiệt có rượu, có trà, có những nhóm khách cười đùa suốt buổi? Hay là ở sân bay, giữa dòng người chờ đợi đầy kiên nhẫn và lạc quan vào sáng sớm, khi nàng và anh chuẩn bị đáp chuyến bay đến một thành phố khác và tình cờ đứng gần nhau?

Không. Người đàn ông gầy gò ấy nàng chưa từng thấy bao giờ.

Nàng bước nhanh vào bóng râm mát dịu của quán kem bên kia đường, gọi vị kem yêu thích nhất là caramel muối biển và ngồi xuống bên ô cửa kính. Nàng định ăn xong sẽ sang bên kia đường, nơi hiệu sách quen, để đọc nốt quyển sách còn dang dở. Nàng đến đây chỉ vì thế, đi dạo, ăn kem và đọc sách. Một mình. Nàng đã quen với việc không gian riêng tư nhất của bản thân chỉ gồm những điều đơn giản. Nàng đưa mắt lơ đãng nhìn sang hiệu sách. Khi cốc kem được đặt xuống trước mặt, nàng thoáng thấy người đàn ông ấy bước vào hiệu sách. Thoáng sau, anh đến chỗ nàng thường ngồi, với tay lên kệ sách nơi vị trí nàng quá đỗi thân quen. Ô kìa bìa sách ấy, với những màu lam và hồng tía không thể nào nhầm lẫn. Anh lấy đúng quyển sách mà nàng biết chắc chắn đó là quyển nàng cần tìm đến.

Như Cổ Tích.

Nàng ngậm kem trong miệng đến mức đầu lưỡi cũng đẫm vị caramel ngọt sắc. Kem rất lạnh và tan rất lâu. Nàng ăn thật chậm, tựa thái dương vào tay và mắt vẫn nhìn về ô cửa của hiệu sách bên kia đường. Cửa kính phủ từ trần đến chạm đất và nàng có thể nhìn thấy bàn tay anh lật giở từng trang. Bất chợt nàng xấu hổ khi nhìn một người xa lạ. Mà sao nàng luôn ngỡ rằng đã từng gặp anh ở nơi nào khác? Nàng chịu thua. Này em ơi, xin đừng hỏi nữa. Em chỉ cần ngắm nhìn mà thôi.

Cửa kính bên hiệu sách đóng anh vào một khung hình, như một lát cắt giữa thời gian. Anh hơi nghiêng đầu và đọc từng trang sách thật chăm chú. Dáng anh ngồi như pho tượng cũ bị bỏ quên trong kho. Vênh vẹo, chán chường. Bụi bặm toả ra từ anh và từ Như Cổ Tích. Quyển sách ấy luôn khiến những người từng đọc nó phải nho nhỏ kể với nhau, “Ôi hoá ra có điều này tồn tại trên đời.” Những câu chuyện trong ấy không phải cổ tích. Thiên Nữ Ánh Trăng, Ngôi Sao Lùn Trắng, Giọng Nói Biến Mất, Cậu Cá Đỏ Trong Lòng Biển và Tiếng Chuông Gió Bên Lưng Trời. Chúng không phải cổ tích được truyền lưu qua nhiều thế hệ. Chúng được ai đó tạo nên chỉ mấy năm nay, kể những câu chuyện không thể nào xảy ra trên đời, với một chút lấp lánh nhiệm màu mà chỉ truyện cổ tích đến tận thời nay vẫn giữ vẹn nguyên. Nàng mỉm cười, cổ mường tượng ra anh nghĩ gì khi đọc. Cuốn sách này liệu có lôi cuốn anh như đã bỏ bùa mê nàng suốt ba bốn tuần qua?

Không biết được.

Rồi thiếu nữ lại ngạc nhiên vì suy nghĩ “không biết được”của nàng dường như đã từng thì thầm vào tai nàng ở một ngày nào đó. Tuần trước. Năm trước. Một vạn năm trước.

Cuối cùng rồi kem cũng tan hết. Nàng không nấn ná ở lại. Quyết định thôi, em nhé. Nàng trả tiền kem, ra khỏi quán và bước về phía hiệu sách . Nàng dừng chân bên ô cửa kính, bóng nàng đổ dần lên chân danh, lên thân người và toàn bộ hình hài của anh. Tim nàng đập nhanh hơn.

“Anh đọc Như Cổ Tích à?” Nàng cố hỏi thật khẽ.

Anh dè dặt gật đầu.

“Tôi đang đọc dang dở quyển ấy.”

“A, xin lỗi.” Anh tỏ ý muốn gửi lại, nhưng nàng từ chối. “Không sao đâu”.

Nàng nói rồi bước về phía ông cụ chủ tiệm, hỏi mượn bút, viết vào sổ lưu niệm đặt ở góc trái chiếc bàn. Nàng chậm rãi quay về góc bàn nơi anh ngồi, cạnh chiếc kệ xếp những chồng tạp chí cũ. Nàng thận trọng lấy ra một tờ, giở ra một trang ngẫu nhiên đăng những bản tin thời sự đã từ nhiều chục năm trước. Ở góc dưới của trang báo có mục quảng cáo đăng hình một chiếc xe kiểu cổ đang đậu một cách kiêu hãnh giữa quảng trường. Hẳn vào thời ấy đây là mẫu xe mới và hiện đại nhất, một niềm kiêu hãnh của hãng xe tạo tác và cả người sở hữu nó. Ở góc xa, sau chiếc xe, thấp thoáng một phần đỉnh tháp chuông của nhà thờ. Trên đỉnh tháp vẫn là thánh giá cẩm thạch, lấp lánh ánh nắng của quá khứ. Nàng đọc những dòng mô tả về chiếc xe trong quảng cáo như lướt vội qua một triền cỏ mềm ướt, trơn trượt, xa xôi. Nàng không chú tâm mấy vào xe hay những dòng chữ. Nàng cũng không để ý đến bao nhiêu thời gian đã lắng đọng lại trong những trang tạp chí như những lớp trầm tích. Nàng bị phân tâm bởi một việc khác mà bản thân nàng không hề hiểu rõ.

Hết lần này đến lần khác, ánh mắt nàng chạm vào anh. Cho đến khi những đường nét viền quanh thân người anh trở nên nhoà nhạt. Nàng thấy mình hơi lịm đi. Có lẽ nàng không nên bước quá nhanh từ tiệm kem lạnh sang vùng nắng ấm. Có lẽ hôm nay sức đề kháng của nàng hơi yếu ớt hơn bình thường, để nàng chỉ ngồi một lúc thôi trước người hoàn toàn xa lạ mà ngỡ như người ta đã xâm nhập vào không gian riêng của nàng chẳng biết bao nhiêu lần.

Tựa đầu vào tay, nàng khép mắt.

Khi đọc hết trang cuối cùng, với lời cảm ơn của tác giả gửi đến những cơn mơ viễn vông đã giúp dệt nên Như Cổ Tích, anh thở ra một hơi dài mãn nguyện.

Anh gấp sách lại, ngước lên và thấy nàng đang thiếp đi.

Ngắm nhìn một thiếu nữ khi nàng không còn lớp phòng bị nào quanh mình là một việc khiếm nhã biết bao. Anh tưởng dời mắt đi. Nhưng vì sao anh không thể? Trong bầu tĩnh lặng của hiệu sách cũ, trong vạt nắng vẫn đang tích bụi thời gian lên những trang giấy, hình ảnh về nàng đang ngả lưng trên ghế thật hiển nhiên đến lạ kỳ. Váy áo xếp nếp tự nhiên theo dáng hình chiếc ghế, gương mặt nàng đằm thắm dịu dàng, những khoảng sáng hoà cùng bóng nắng đổ trên gò má, mi mắt và vai nàng, và những đoá hoa xanh nhỏ lay động thật nhẹ khi nàng thở. Tất cả hoà hợp đến kỳ cục mà anh không thể nào lý giải.

Nàng chợt tỉnh giấc và bắt gặp ánh mắt anh. Từ sâu trong lòng, một hơi ấm nhẹ nhàng len lỏi. Nàng vội chăm chú vào tờ báo.

Anh phì cười, để lộ vài nét trẻ con.

Anh khép sách lại, khẽ vuốt gáy sách rồi đưa cho nàng. Lúc hai người cùng với tay ra, một chút đầu ngón tay họ chạm nhau. Quyển sách chao đảo trên tay rồi rơi xuống gần nàng. Nàng chỉ mở ra trang mục lục với những tên truyện lạ lùng rồi đóng lại, đứng dậy với người đặt lên kệ. Nàng ngập ngừng nhìn anh thêm lần nữa, chào ông cụ rồi bước ra khỏi hiệu sách.

Khi nàng bước sang quảng trưởng, trời bỗng tí tách mưa. Là cơn mưa đầu tiên trong năm.

Nàng thấy lòng mình xao động như mặt nước hứng mưa trong chiếc bồn cẩm thạch trước nhà thờ. Mưa trĩu hạt dần. Tóc và áo nàng đã hơi ướt. Đám trái sao rơi dưới mặt đường bắt đầu sẫm nước mưa. Nàng dừng lại trước bồn phun nước và ném một đồng xu.

Mình chưa từng gặp anh ấy.



Bốn

Tối hôm ấy, nàng sốt nhẹ rồi lịm đi khi miệng còn lẩm nhẩm vài ba câu hát. Để em dưới vạt trăng ngà, cứa qua vòm lá như là vết dao, để em nằm giữa cỏ cao…

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng lạc vào giông bão, càng đi càng mông lung kiệt sức, cố đưa tay tìm kiếm một điểm tựa để neo giữ chính mình mà không thể chạm đến điều gì. Chỉ có đôi ba giây loáng thoáng, hình như có dáng hình một người đàn ông dong dỏng cao đang ngồi đọc những giấc mơ chất chồng lên những giấc mơ. Thế giới cứ tàn phai rồi chết, thời gian đã hết rồi lại bắt đầu.

Từ mộng mị triền miên tỉnh dậy, nàng với tay lên trán thấy cơn sốt đã lui. Nàng nhìn màn hình điện thoại và đếm ngày. Hôm nay là ngày 7 tháng Tư và bài hát nàng nhẩm theo đêm qua vẫn đang lặp lại đến đoạn gian tấu. Dường như lại là một ngày không có gì đặc biệt, mà sao nàng hụt hẫng quá. Như một phần cơ thể và trí nhớ của mình đã lùi xa theo cơn sốt, như đã có hàng tỉ năm xảy ra trong một đêm mà nàng không thể hiểu hay níu kéo được gì.

Thế rồi, nàng lơ mơ hiểu rằng hôm nay sẽ xảy ra những việc quen thuộc đến mức khiến nàng ray rứt.

Nàng tự hỏi: Lần thứ mấy rồi nhỉ?

-

Lần thứ mấy rồi nhỉ? – Anh tự hỏi.

Là khi nàng bước ngang qua anh và có điều gì đó đã chấp chới cất lên vào một sáng mùa hè. Tí ta tí tách, lấp la lấp lánh, đẹp đẽ mà bí ẩn, mang theo dự cảm kỳ lạ mà lại thân quen, dịu dàng mà không thể kháng cự. Đôi mắt anh nhìn nàng sâu thẳm. Đôi mắt nàng nhìn anh hoang mang vô lối.

Quán kem vẫn phục vụ kem caramel muối ngọt mặn. Hiệu sách cũ vẫn có cụ già ngồi ghi danh mục sách, điềm nhiên như cổ thụ. Như Cổ Tích vẫn nằm yên trên kệ chờ bàn tay anh chạm đến. Anh ngồi hàng giờ đọc những câu chuyện về những giấc mơ đan cài vào những giấc mơ. Nàng ngồi nhấm nháp kem chậm rãi và nhìn qua khung cửa kính phía bên kia đường. Ngày 7 tháng Tư yên ả trôi qua. Vào trưa, một chút mây xám làm nắng bớt gắt gỏng. Tất cả những gam màu ấm nóng của mùa hè thành phố hạ tông thành dịu nhẹ hơn. Nàng đứng trong thứ nắng nhẹ ấy trước khi bước vào hiệu sách. Vạt nắng xuyên qua cửa kính trong cửa hiệu nhuốm một chút màu giấy cũ. Nàng nhìn anh đọc sách và anh sẽ nhìn nàng thiếp đi cũng trong màu nắng đó.

Họ vẫn nói với nhau những câu nói nhỏ. Anh đọc Như Cổ Tích sao? Tôi đang đọc dang dở quyển ấy. Ô, xin lỗi. A, không sao mà. Nàng lại viết vào sổ lưu niệm, cùng trang ấy và cùng nội dung ấy. Anh sẽ ngập ngừng đưa sách cho nàng và đánh mất một nhịp thở khi ngón tay họ chạm vào nhau. Mềm mại lướt qua, để lại một vết tích ram ráp vô hình.

Nàng vội vã bước đi còn anh sẽ ngỡ ngàng một lúc. Trời lại đổ mưa, vào đúng giờ, phút, giây đó.

Nàng lại ném một đồng xu vào bồn phun nước. Hai đồng tiền lấp lánh bóng nước nằm cạnh nhau dưới đáy.

-

Vào ngày 7 tháng Tư của một năm nào đó trong thế kỷ này, anh ném một đồng xu vào bồn phun nước rồi hỏi thầm: Tôi đến đây để làm gì?

Cứ mỗi lần tỉnh giấc và giấc mơ lùi lại phía sau, anh thấy mình dường như đã bỏ qua tháng rộng năm dài. Cuộc đời anh dường như chỉ tồn tại trong ngày rồi hết hạn, trong một khoảng khắc xâm chiếm và bám rễ trong anh. Anh bị sự chán chường thôi thúc ra khỏi nhà, với khuôn mặt phờ phạc và khoé mắt xót cay. Anh dẫm qua lớp cánh hoa sao khô lạo xạo để đến trước nhà thờ. Phố xá làm ngơ anh mà anh cũng làm ngơ phố xá. Anh đi quanh nhà thờ, đến trước bồn phun nước. Anh không hề tin vào Chúa, nhưng vẫn ước ao rằng có một đấng cao vờitrả lời câu hỏi vô vọng của anh, rằng những điều sắp xảy ra trong hôm nay rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Anh biết mình sẽ gặp một thiếu nữ. Nàng ở kia, từ trong nhà thờ bước ngang qua, xinh xắn mỏng manh như cánh chuồn chuồn. Mọi thứ nơi nàng thật nhẹ êm. Nàng sẽ đứng trước mặt anh trong hiệu sách ở góc nọ. Khi anh nhìn vào mắt nàng, đôi mắt ấy sẽ đáp lại anh bằng những xao động nhỏ bé không thể cắt nghĩa bằng lời.

Anh đọc Như Cổ Tích mà tưởng như đang đi qua những những ký ức gieo mầm trong nhiều tầng ký ức. Dòng thời gian dường như qua đi rồi trở lại, vĩnh cữu cô đọng lại thành một phút giây.

Giống như ngày Bảy tháng Tư là mãi mãi, hình ảnh nàng cứ trở lại với anh mỗi ngày, mỗi đêm.

Lặp đi lặp lại. Lặp đi lặp lại.

Quỷ Mặt Trời, Một Chậu Tùng Hương, Hợp Ca Cái Ao Xanh, Đậu Biếc Trên Mái Nhà, Người Chăm Sóc Chuột Lang. Thiên Nữ Ánh Trăng, Ngôi Sao Lùn Trắng, Giọng Nói Biến Mất, Cậu Cá Đỏ Trong Lòng Biển, Hồ Tưởng Ký và Tiếng Chuông Gió Bên Lưng Trời.

Và lần nữa. Và lần nữa.

Bất tận.

Anh cố sức vẫy vùng để thoát khỏi tình trạng mắc kẹt ấy. Nhưng ngày 7 tháng Tư đã từng chút lấy đi sự tự tin nơi anh. Anh định làm gì đó, trong mỗi giờ mỗi phút hôm nay, hòng đi ngược lại những sắp đặt cố định mà anh luôn biết là mình sẽ làm theo như được lập trình. Cứ mỗi câu nói, mỗi lần hành động, anh đều mong rằng chưa từng xảy ra bao giờ. Nhưng quá muộn, khi một cử động vừa kết thúc, anh lại nhận ra đã từng và sẽ luôn là là như thế.

Khi ném một đồng xu vào bồn nước, anh đã cầu xin Chúa. Anh ao ước biết nàng là ai.



Năm

Thiếu nữ đã mong anh hỏi mình là ai.

Nhưng từ giây đầu tiên trông thấy anh, nàng đã biết anh hoàn toàn không đủ sức lực để ngỏ lời.

Khi ngoái lại nhìn anh ở quảng trường, nàng thảng thốt bởi đôi mắt anh u buồn quá. Ánh mắt đấy đuổi theo nàng đến tận quán kem. Khi anh bước vào hiệu sách, nàng không thể rời mắt khỏi người mà nàng biết từ muôn kiếp mà mỗi kiếp chỉ được gặp gỡ một ngày.

Ngoài phố, người và xe nối nhau thành một dòng chảy bất tận. Thấp thoáng sau những chiếc bóng vun vút lao đi, hình hài anh gầy đến xót xa. Không một ai trừ nàng nhận ra rằng người đàn ông này đã yếu ớt. Kem trong miệng nàng tan chảy, và nàng cũng run rẩy như anh.

Và rồi, không chần chừ được nữa, nàng đứng dậy, ra khỏi quán kem và đi về phía hiệu sách. Phải làm gì đó thôi, nàng quả quyết. Nắm chặt tay và hít thật sâu. Nàng sẽ phải nói với anh một câu chưa từng được cất lên trong ngàn vạn dòng thời gian. Nàng sẽ nói gì?

Hãy hỏi tên em đi.

Nàng đã đứng ngay cửa, bóng nàng nhạt nhòa phủ xuống vai anh. Nàng không nói gì.

Ngày hôm nay cũng qua đi rồi trở lại với nàng, mặc kệ bao nhiêu lần vũ trụ già đi, những thiên hà cứ mãi xa nhau và lịm tắt. Chỉ còn bóng tối thẳm sâu, rồi tất cả lại bắt đầu. Nàng không thể xác định mình đứng ở nơi đâu trong tất cả những đổi vời hư ảo ấy. Chỉ có hôm nay thôi, hai mươi bốn giờ bé nhỏ, là hiện thực, là một chiếc bẫy, là một nhà giam, mê cung không có lối ra, là cơn mưa mà hai người cứ đứng mãi ở đấy, tâm tư ướt đẫm dưới mưa và không có điều gì ổn thoả.

Làm sao những gì diễn ra vô số lần có thể khác đi? Làm sao một phần mềm đã được lập trình có thể đưa ra những đáp án sai so với đoạn mã gốc? Làm sao có thể dừng cơn mưa ngày 7 tháng Tư và họ có thể níu lấy những tích tắc nhìn thấy nhau?

Nàng không biết.

Dù nàng vẫn quặn thắt lòng khi nhìn anh mỏi mệt.

Dù anh thiếp đi mà vẫn kềm nén những tiếng thở dài.

Nàng run rẩy khi hai ngón tay chạm nhau thoáng chốc. Như Cổ Tích chao đảo trong tay nàng. Nàng đứng lên, cô đơn xâm chiếm lấy nàng.

Khi ném một đồng xu vào bồn phun nước, thiếu nữ bật khóc. Mưa chớm rơi. Chẳng ai trên phố nhận ra nước mắt của nàng. Ngước về phía nhà thờ, nàng cầu nguyện.

Hãy hỏi tên em đi.

Mưa phủ ngà thánh giá trên đỉnh tháp chuông in những đường nét thâm trầm trên nền trời xám. Tường gạch đỏ của nhà thờ khoác lớp màu đỏ sẫm trong nước. Từ trong hiệu sách, anh ngỡ ngàng khi nàng chỉ nhìn anh buồn bã rồi vội bước đi, để lại tầm mắt anh tần ngần vô định.

Một lúc sau, anh cũng đứng dậy, định bước đi, lòng lặng ngắt.

“Anh bạn ơi.” Từ sau lưng anh, một tiếng nói cất lên. Anh quay lại. Ông cụ chủ hiệu sách đang gọi vọng ra từ chiếc bàn làm việc trong góc, dưới những chồng sách như chực chờ đổ xuống.

“Anh không ghi lưu bút à? Khách đến đây thường ghi lắm.” Giọng ông cụ nhẹ như lớp bụi phủ lên những quyển sách.

Anh chần chừ rồi bước lại vào bên trong, tiến đến chiếc bàn chỗ ông cụ ngồi. Trên góc trái bàn đặt một quyển sổ vĩ đại nhất mà anh từng biết. Sổ to bằng hai quyển biên niên sử và dày ít nhất cũng hơn nghìn trang. Bìa sổ bọc da, gáy có lẽ đã từng mạ vàng, nhưng bây giờ thì – không khác gì với nhiều quyển sách khác trong cửa hiệu – những mảng da bọc đã bong ra, màu giấy ố và nhiều trang đã bị xước ở rìa, góc.

“Sổ này ạ?” - Anh hỏi mà giọng hụt hơi, sức lực đã gần cạn đáy. Ông cụ nhẹ gật đầu, chỉ tay vào một chiếc kẹp đánh dấu trang bằng kim loại hình mặt trời. Anh mở sổ ở đúng trang ấy, thấy ở đầu trang đã có người viết bằng nét chữ nghiêng đều, nhỏ nhẹ như một lời thì thầm bên tai. Trông nét chữ đã cũ như quyển sổ này, hoặc bằng một cách lạ lùng nào đó mà toàn bộ thời gian đã đổ xuống những nét mực nghiêng như thác lũ rửa trôi. Anh đưa tay lần theo những nét chữ, thoáng nhìn thấy bên trong trí nhớ mình, dáng hình nàng đứng ở chiếc bàn này mới đây thôi. Bàn tay nàng cầm bút viết những lời chưa bao giờ nói, và đặt một tiếng thở dài ở dấu chấm cuối cùng. Từ sâu trong anh phả lên một làn hơi nóng ấm ủ ê.

“Anh này,

Sao anh không hỏi tên em nhỉ? Nếu anh hỏi, em sẽ hạnh phúc đến nỗi mỉm cười.

Anh có tin thời gian như bánh xe vô thường không? Nhà thờ, quán kem vừa nãy em ngồi ngắm anh bên kia đường, những đồng tiền trong bồn phun nước, hiệu sách nơi anh chạm ngón tay em bên gáy quyển sách đọc dở, đám hoa sao rơi xao xác xuống lề đường, những đô thị và làng mạc khắp mặt đất này, những thảm hoa dày rực rỡ, cùng những loài muông thú trong vườn bách thảo và trên những đồng hoang, những ụ mối sâu xuống lòng đất, những bầy sư tử lang thang trên thảo nguyên, gấu trắng đang lim dim ngủ trên mỏm băng và cá voi thở những hơi dài ôm đồm nỗi buồn của vũ trụ, bảy tỉ người và vô vàn loài sinh vật, chúng ta, anh và em, đều là các chấm nhỏ xíu xiu trên chu vi của bánh xe ấy.

Khi bánh xe mãi xoay trong quỹ đạo của riêng nó, tuần tự và lặp lại, chúng ta và vạn vật đều xoay vòng. Cứ hết một dòng thời gian thì mọi thứ lại trở về vị trí cũ. Em vĩnh viễn đi hết một vòng lớn, trở về hôm nay, và gặp anh.

Anh có nghĩ như em không? Sau mỗi lần thời gian chảy xuôi đến điểm cuối cùng, anh lại sinh ra, lớn lên với biết bao buồn vui anh chưa bao giờ nói, rồi hôm nay lại gặp em lần đầu tiên?

Dù có thế nào, nỗi buồn em không thể cắt nghĩa từ anh, dáng anh ngồi mệt mỏi và chênh vênh bên khung cửa kính tràn đầy ánh sáng, bàn tay anh giở những trang sách viết về những câu chuyện diệu kỳ chỉ có trong mơ, một chút trẻ con rạng lên khi anh cười, một chút ngập ngừng trong lời anh nói, một chút chạm nhau thoáng chốc… Tất cả đều quen thuộc với em. Vĩnh cữu khiến em xót xa đến mức bỗng dưng muốn khóc.

Vào ngày 7 tháng Tư, tại hiệu sách góc đường cạnh nhà thờ, em yêu anh.

 

Hết

 

Như Cổ Tích, một trang khuất.

…Và như thế mưa đã rơi, nhanh nhanh nhanh nhanh.

Người con gái đã bước hẳn vào vùng mưa giăng và anh không biết phải làm gì. Về cơ bản, hầu hết đàn ông trên đời đều không biết làm gì khi cô gái trong lòng anh vụt biến mất khỏi tầm tay. Anh chìm vào vùng trống rỗng.

Trong giây lát đó, bao nhiêu là việc đã diễn ra. Chừng hơn một tỉ sinh linh của đủ mọi loài đã chào đời trên trái đất già cỗi của chúng ta. Cùng lúc, cũng chừng ấy sinh linh chết đi. Vi tảo, khuẩn trùng, kiến, mối, ong, sư tử, gấu trúc, thỏ rừng, rái cá, nấm, địa y, các loài đơn bào lẫn đa bào, và con người. Cuộc sống là thế. Những huy hoàng rực rỡ của nó như pháo hoa nở ra và tàn đi trong chiều dài bất tận của thời gian, để lại những ký ức không thể nào quên.

Anh thấy mình bị cuốn đi theo những rực rỡ ấy như ngọn rong bị cuốn trong trong dòng suối đổ về sông.

Khi thời gian đang đánh nhịp, anh bỗng dưng bừng tỉnh. Mặc kệ thời gian, mặc kệ những hỗn độn của vũ trụ này, mặc kệ những xót xa ấy, chợt anh nhìn thấy ánh sáng của chính mình trong những vòng lặp không ngừng nghỉ.

Thiếu nữ cũng thế.

Vậy nên, họ đã gặp nhau, và gặp nhau và gặp nhau.

Anh hấp tấp xếp quyển sổ lưu niệm lại, nhanh đến nỗi bụi giấy bốc lên che mất cả ông cụ chủ hiệu sách. Anh nói tạm biệt mà lời cứ mất hút đằng sau. Có vẻ ông cụ mỉm cười. Ai mà biết được? Những con người bí hiểm như thế cứ xuất hiện cách bất ngờ. Khi anh lao ra khỏi hiệu sách, ông cụ vẫn đang ngồi ghi danh mục những điều xưa cũ.

Anh ra khỏi cửa, băng qua đường và chạy nhanh hết sức về phía quảng trường. Mưa làm lấm lem hết chiếc áo màu chàm của anh. Kia là nàng, dáng hình xinh xắn khuất sau những vạt nước mưa bàng bạc, vai nàng nghiêng nghiêng, những chiếc hoa xanh trên váy đã thấm ướt.

Anh biết, chỉ cần thế thôi. Như thể đã được sắp đặt từ ban sơ, khi anh là hoàng tử khờ khạo bị lưu đày còn nàng là ca nữ hát rong, khi anh là kẻ đi tìm điều ước còn nàng là bụi sao rơi xuống trần, muôn kiếp ngàn đời, dù có tồn tại phép màu hay không, anh chỉ muốn kéo nàng gần lại, sát bên anh, ở nơi mà bàn tay anh có thể chạm đến.

Anh đưa tay ra, chạm vào vai áo nàng.

Nàng dừng một nhịp thở.

Anh kéo nhẹ.

Khẩn khoản và chứa chan hy vọng, anh hỏi:

“Tên em là gì?”

Giữa cơn mưa không ngừng tuôn rơi, thiếu nữ quay lại, hạnh phúc đến nỗi mỉm cười.


A/n

Bản đầu tiên được viết tay năm 2007, bản thứ hai được đánh máy và đăng tại Vnfiction.com. Đây là bản thứ ba, được biên tập vào cuối 2022 đến đầu 2023.

Nhạc khi viết:

  • Standing in the rain - Nell

  • Long lost - Lord Huron