Thuỵ Dương

Thuỵ Dương

Bản viết lại của “Dương”.

“Tôi buột miệng gợi lại chuyện ấy với Chín Ngón, rằng cậu có nhớ những bức vẽ của Dương mà tụi mình từng xem không? Bây giờ nhìn lại thì có những bức tranh đầy bất trắc. Tôi đã không đoán được những rủi ro giấu trong các nét chì xám, nhưng tôi tin - bằng thứ niềm tin chợt vỡ oà và làm tôi nghẹn thở, rằng Dương đã cố nói với chúng tôi, bằng thứ ngôn ngữ chỉ một mình cô nói trên trái đất bao la này.”

Read More

CoD | Người tình - Trước bình minh

CoD | Người tình - Trước bình minh

Trước khi anh đến, trong bóng đêm đẫm ngọt, họ đã nhảy cùng nhau. Etudes số Hai dịu dàng hơn một chút so với bản số Năm. Âm nhạc day dứt mà dịu êm. Nàng nép chặt vào người Lữ, cảm nhận hơi ấm của ông trên vai mình. Ông nói ông sẽ để nàng đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Nàng ôm siết lấy ông, thì thầm vào tai ông ngàn vạn lời xin lỗi, rằng nàng lấy làm tiếc vì đã không thể yêu ông. Nàng bảo ông hãy nhắm mắt, để nàng hôn ông lần đầu tiên và duy nhất, để nàng vĩnh biệt ông. Ông làm theo. Nàng bảo mọi thứ xảy ra thật lạ lùng, kể cả tình yêu.

Read More

CoD | Nâu Trầm - Andata

CoD | Nâu Trầm - Andata

Hồi lâu sau, nàng chỉ tỉnh giấc khi bản Flight From The City đang dâng lên trong phòng như nước biển. Tiếng piano rớt rơi chậm rãi, từng nốt đều có đủ không gian để vang lên rồi trầm xuống. Một bản nhạc riêng tư, gần gũi vô bờ. Nàng thấy mình đang nằm trong lòng Lữ. Đầu ông gác lên vào tay ghế, còn nàng thì đang tựa đầu lên cánh tay vai ông. Vòng tay ông vẫn giữ chặt quanh người nàng, hai người gần nhau không một kẽ hở. Nàng chợt hiểu, nãy giờ, Lữ đã ôm nàng dưới giếng sâu.

Read More

CoD | Giao hưởng cái chết - Elise

CoD | Giao hưởng cái chết - Elise

Gần xế bóng, bầu trời hạ dần xuống như một nắp áo quan khổng lồ trong suốt. Elise nhìn vài đám mây còn sót lại ở lưng chừng trời đất, tự hỏi nếu nàng nhấn ga thêm một chút nữa thì có thể bay lên trên đó hay không? Hẳn nhiên là không, nhưng nàng có thể tiếp tục lao đi cho đến sau khi mặt trời tắt lịm. Thế là ngày mười lăm tháng Mười sắp kết thúc. Một ngày dài thảm thiết. Một ngày mà lẽ ra không nên tồn tại trong chiều xoay vô hạn của thời gian và không gian. Hoàng hôn đẹp biết bao, với chân trời chuyển màu cam nồng đượm. Một góc trời bắt đầu chuyển tối, chìa những dải ửng tía sắc lẻm như móng vuốt cào lên trời, từ đó rỉ xuống những đợt không khí ấm như máu.

Read More